Nếu chúng ta gặp lại, anh có còn nhớ LỜI HỨA khi xưa ?
Kể về mối tình đầu đơn phương của nữ chính, cô yêu thầm anh và chờ đợi anh vì lời hứa năm xưa. Cho đến khi cô gặp lại anh thì đã quá muộn rồi.…
Kể về mối tình đầu đơn phương của nữ chính, cô yêu thầm anh và chờ đợi anh vì lời hứa năm xưa. Cho đến khi cô gặp lại anh thì đã quá muộn rồi.…
''Tuổi trẻ giống như những cơn mưa dù có bị ướt, bị cảm thì vẫn muốn quay về '' một tình bạn đẹp gắn kết đôi chút dỗi hờn thêm vị ngọt ngào, ngại ngùng của tình yêu học trò sẽ mang lại nhiều hương vị khác nhau gợi nhớ về NHỮNG NĂM THÁNG ẤY...…
Lúc còn nhỏ hai người đều để lại cho nhau những lời hứa về tương lai...Khi lớn lên anh và cô gặp lại nhau như hai người xa lạ...Hết gặp nhau , kết hôn , nảy sinh tình cảm...Mọi chuyện diễn ra một cách thuận lợi . Cô Lưu Y Y được sinh ra như một công cụ , một quả bom nổ chậm được đặt bên anh . Sử thật về vụ tai nạn lúc nhỏ... ?Cô có thực sử chỉ là một cô gái bình thường... ?Họ ở bên cạnh nhau , anh - Nhất Hàn ( Jon ) thương yêu cô , chiều cô nhưng mãi vẫn nhớ về một ai đó...Cô gái mà anh nhung nhớ là ai ?Cuộc hôn nhân của họ như một vở kịch và cô chính là nữ chính trong vở kịch đó... ! Liệu vở kịch này do ai dựng lên... ? Và tại sao người này lại muốn giết anh... ?Bị kịch sẽ một lần nữa tái hiện .Y Y tưởng bản thân mình chỉ là một cô nhân viên bình thường , nhưng trải qua nhiều chuyện cô mới biết bản thân sinh ra có ý nghĩa gì . Cô yêu anh , nhưng lại buộc phải phản bội anh . Liệu kết cục của cuộc hôn nhân này sẽ như thế nào ? Nhất Hàn bề ngoài là một người yêu thương chiều chuộng cô hết mực . Có ai ngờ được anh nhớ ra mọi chuyện trước cô , lên mọi kết hoạch giữ chặt cô bên mình...Cho đến khi trái tim đã nguội lạnh , cô vẫn cười và nói với anh dù nụ cười ấy khiến anh rất ghét..." Làm mọi chuyện mà tôi muốn sao ? "Anh gật đầu , vẻ mặt cô nhợt nhạt . Chẳng ai có thể nhìn rõ được biểu cảm của cô lúc này...Lưu Y Y ơi ! Mày còn do dự điều gì chứ ?" Tôi muốn ly hôn "***…
Anh mong rằng mình có thể nói câu tạm biệt tử tế với em. Anh không muốn em trách gia đình mình, ngược lại điều đó, anh muốn em trách anh vì đã khiến mẹ em đưa ra quyết định như vậy. Có lẽ bây giờ anh nên thay đổi suy nghĩ của mình, thay vì tối nào anh luôn nghĩ khi nào để mai được gặp lại em thay vào đó là làm cách nào để mai quên được em. Anh là một thằng con trai yếu đuối.Bởi vì ngay lúc này đây khi đánh máy anh vừa khóc vừa đánh máy viết hết cảm xúc của mình. Anh mong rằng từng con chữ anh đánh ra có thể bào mòn cảm xúc của anh hiện giờ, sự bất lực hiện giờ của anh là minh chứng rằnng gia đình em quyết định là đúng.Anh muốn cảm ơn em vì đã cho anh những kỉ niệm thật đẹp những cảm xúc khi 2 ta được bên nhau. Cảm ơn em, cảm ơn vì đã không ghét thằng trẻ con này. Yêu em người em gái đến từ Sao Mai, bởi vì ngày mai chính là ngày anh sẽ quên em.…
Tôi ở đây,nơi đêm lặng thinh,nghe tình ca,cô đơn, nhớ nhà và thương mẹ.30 phút trước tôi ngồi trong WC và nức nở vì thương mẹ,nhớ mẹ.Những kỷ niệm không phải do chúng ta quên đi,mà do chúng ta đã không nhắc đến nó,cứ thế nó mờ nhạt dần.Tôi muốn ghi lại hết thảy những kỷ niệm đẹp đẽ của tôi dưới mái nhà yêu dấu suất những tháng năm còn bé,dù có thể tôi đã không nhớ hết,và cả những năm tháng bây giờ và về sau nữa,đơn giản vì tôi sợ tôi sẽ bỏ quên mất điều hạnh phúc nhỏ bé nào đó mà cuộc đời này,gia đình tôi đã đem đến cho tôi.Vì bố mẹ tôi đã cho tôi quá nhiều yêu thương,quá nhiều hạnh phúc thế nên tôi sợ tôi sẽ quên đi 1 vài điều nho nhỏ,mà tôi không muốn quên đi dù nó chỉ là rất nhỏ.Tôi đã lớn lên trong sự yêu thương vô bờ của bố mẹ ,của anh trai,của ông bà và còn nhiều con người xung quanh tôi nữa,tôi biết ơn họ,thực sự lời cám ơn là không đủ đối với những gì mọi người đem đến cho tôi.Có những buồn đau,có những giọt nước măt,có chuyện buồn và cả chuyện vui,tất cả những điều đó để tôi trưởng thành,để tôi biết yêu thương,để tôi trở thành một người hoàn thiện hơn.Cảm ơn mẹ,đã đưa con đến thế giới này !…
Tình yêu là một thứ quái dị. Nó vốn nên đến đúng lúc, đúng người. Nhưng tình yêu mà, nó cũng giống như con người. Lúc sớm, lúc muộn, lúc lạc, lúc đúng nơi nhưng lại không có thành quả. Ai cũng xứng đáng được thương, được yêu. Bất kể già hay trẻ. Chữ "tình" trong câu chuyện đời ta được khắc bằng những sai lầm, những lúc trên rung động bay bổng. Và trong câu chuyện ấy, có người yên ấm, có kẻ cả đời đi tìm chữ "yêu".Nhà họ Ninh có tiểu thư Nhược Vũ, ngày lành tháng tốt, sắc phong làm Hậu.Thể loại: Lãng mạn, Ngược, Cổ đại,...…
Anh xin lỗi, vì đã yêu em. Anh xin lỗi, vì sau tất cả những chuyện đã qua, anh vẫn yêu em. Xin lỗi em vì tất cả, nhưng xin em hãy nhớ rằng, anh sẽ mãi yêu em.…
Nếu ai hỏi tôi bạn thích mùa nào nhất? Tôi sẽ trả lời rằng đó là mùa đông Vì mùa đông năm ấy đã cho tôi gặp được cậu.…
Câu chuyện này nói về hai thế giới trong 1 hành tinh. Một nơi là ánh sáng. Trong vùng ánh sáng ấy có 6 vương quốc. Trong vùng bóng tối có 3 vương quốc. 1 vương quốc nằm giữa ánh sáng và bóng tối. Vùng ánh sáng có : vương quốc Thiên Kim, Thiên Linh, Thiên Quý, Thiên Thổ, Thiên Mộc, Thiên Phong....................................…
Giả yêu làm thật - Thánh Yêu…
"Giá mà chúng ta gặp nhau muộn hơn một chút vào độ tuổi kết hôn, thế mà lại gặp nhau vào năm 17 tuổi , cái tuổi đầy mơ hồ chẳng rõ trắng đen."…
Truyện sẽ kể dần dần. Đây chỉ là một cô gái bình thường, tính cách suy nghĩ như những người bình thường sống với phương trâm" người k vì mình trời tru đất diệt". Cô ấy đã yêu một người, đau lòng vì một người. Nhưng cô ấy vẫn muốn yêu đương, cô ấy muốn tận hưởng mọi quyền lợi mà 1người đang sống xứng đáng có: yêu là được yêu. Cô chấp nhận luật nhân quả. Cô có suy nghĩ: chưa yêu ai có thể nói chuyện vs nhiều anh, nhưng khi đã yêu 1ng những người khác phải lập tức biến mất. Cô sẽ làm như vậy, cũng hy vọng người kia cũng như vậy. Cô bảo thủ, nhưng cũng có ngoại lệ. Ngoại lệ như nào thì còn tùy vào cô ấy. Cô ấy chắc chắn sẽ cố gắng sống thật tốt bởi vì cô ấy yêu quý bản thân mình hơn ai hết. Cô ấy chỉ là một bông hoa nhỏ. Dù không liên qua đến cuộc đời ai thì vẫn sẽ nở rộ.…
Nỗi lòng của một cô gái trẻ, luôn sống trong đau khổ và mong muốn có một tình yêu thực sự.Tình trạng: Đang sáng tác.Thể loại: Tiểu thuyết tình cảm lãng mạn.Giới thiệu:Ông thần đang hoa hết cả mắt với đống "nguyên liệu nhân cách" để tạo ra con người.- Đầu tiên, San San, cho cô bé một chút yếu đuối, chút nhút nhát, đáng yêu thật nhiều, á chết, ta đổ nhầm đau khổ rồi, coi như xong dời cô bé, ta xin lỗi, bù lại, ta cũng cho nhiều hạnh phúc...- Còn Hàn Dương, như tên gọi, một chút lạnh lùng, thêm một xíu ấm áp, à không, phải nhiều ấm áp mới đúng chứ, đẹp trai giống như ta nè, phong độ, hào hoa, có khí chất anh hùng, quá nhiều rồi, con người này quá hoàn thiện, không được, cũng phải có chút gì đó bất hạnh chứ!- Minh Huy, cũng đẹp trai, nhưng kém phần Hàn Dương, tốt bụng, ga lăng...-Hà My, phải có nhân vật phản diện chứ nhỉ, nào, đanh đá, xảo quyệt mưu mô, oái, lại nhầm nữa rồi, sao lại đổ nhiều nhan sắc thế này, già cả qua rồi...huhu.Câu chuyện sẽ ra sao? Mời các bạn đón đọc.…
Câu chuyện kể về một đôi bạn thân 7 năm phải xa nhau từ nhỏ, và hành trình họ tìm và nhận ra nhau thì đã quá muộn…
5 tuổi, anh như một ánh sáng dắt cô ra khỏi cuộc đời tăm tối khi cô bị lũ trẻ ở cô nhi viện bị kỳ thị, bị ghét bỏ.15 tuổi, anh được nhận nuôi, anh chỉ nói với cô rằng phải giữ gìn sức khoẻ, nếu cô tìm được anh chắc chắn anh sẽ trở về với cô.25 tuổi, cô vô tình thấy anh trong quán bar mình làm việc nhưng anh không còn là Cố Diệc Phong cô từng chờ đợi. Anh nói mình tên là Hồ Diệc Phong, anh nói rằng anh chỉ biết cô với thân phận là vị hôn thê của bạn thân mình, anh nói anh đã có bạn gái và mong cô đừng bám theo mình.Mười năm dằng dẵng chờ đợi bỗng chốc vỡ tan khi cô nghe được lời nói ấy, cô biết mình đã sai thật rồi khi không kiên trì tìm kiếm anh mà đã vội sợ thanh xuân vụt mất mà đi yêu người khác."Có lẽ suốt đời anh không biết, em đã yêu anh đến nhường nào." "Vậy có lẽ suốt đời em không biết, nếu tôi yêu em tôi đã không để cho em đến bên một thằng khốn khiếp nào khác."Mãi đến sau này cô mới biết, cuộc trùng phùng của họ không phải là ngẫu nhiên. Mãi đến sau này cô mới biết, anh đã phải vì cô mà hi sinh nhiều đến mức nào. Mãi đến sau này cô mới biết, anh thật sự yêu cô.…
Nó chủ tịch tập đoàn nổi tiếng. Nhất châu á và đứng đầu thế giới,giỏi tất cả các loại võ, vào 1 ngày đẹp trời ở nước mỹ, trong căn biệt thự xa hoa lộng lẫy , mang kiến trúc của phương tây, trong 1 căn phòng to chủ yếu chỉ có màu đen và trắng. Có 1 con heo đang ngủ say xưa, bị tiếng hét chói tai của chị mami đứng ở trong phòng hét lên. Làm con heo đáy giật mìnk lăn xuống đất. Chị mẹ nhìn thấy buồn cười lắm nhưng k giám cười, và nói 1 câu làm nó tỉnh ngủ, papa con đã về nước con nhanh lên, đi xuống nói chuyện với papa con đi hẳn là ông đã rất nhớ con đấy con YÊU từ con yêu này mami nó nhấn mạnh các chế ak.rồi nó sông phi ngay vào nhà tắm vệ sinh cá nhân nhanh nhanh nhảu nhảu, để xuống gặp anh pa iu quái của nó , rồi từ trên tầng nhìn thấy anh pa iu quý nó hét um lên apa à apa iu quái(iu quý) con nhớ apa chết đi được, anh pa nó cười hiền , và nói ta cũng rất nhớ con đấy heo🤣🤣 pa có chuyện muốn nói với con, nó cười và nói pa pa cứ nói đi ạ mặt ông thoáng một chút buồn, và nói ta muốn con về hàn quốc , giúp cty của bạn ta được k bé con của ta.và nó k suy nghĩ gì nhiều nó đã đồng ý về hàn quốc phụ công ty bạn của pa nó:) :) nó đâu biết pa nó muốn nó gặp con rể tương lai đâm ra ông phải dùng chiêu này với bé con của ông thôi. Giới thiệu nv nha các bạn nữ chínhNó là nữ chính nà🤣Tên Lee Lee SandyBiệt danh HeoCao 1m75cmNặng 47kgSở thích : dâu tây, chery, kwi , sôcla thích đánh nhau, ai cho ăn cái gì thì nó thích hếtSinh ngày 01/04/199xSở ghét: ghét thịt bò vì ăn bò bị dị ứng🤣 và ghét những thăng nìu đập choai🤣 nhất là thằng ck…
Được lấy bối cảnh lịch sử về mối tình bi thương đầy biến cố của Lý Chiêu Hoàng và Trần Cảnh .Truyện chỉ lấy bố cảnh lịch sử và một chút sáng tạo của tác giả nên ko đúng với sử viết…
Người ta nói đàn ông luôn có một mối tình không thể quên, với cậu, đó chắc chắn là mối tình này, không phải mối tình đầu, nhưng là mối tình sâu đậm mạnh mẽ nhất, khiến cậu trưởng thành và cũng hủy hoại con người cậu nhiều nhất. Cậu đã để lại cảm xúc của mình ở mối tình đó mất rồi, không còn nhiệt huyết, không còn năng lượng, đam mê, sức sống, không còn gì cả, không còn cả vui buồn cáu giận yêu ghét, đánh mất tất cả để trở thành con người tốt hơn, tốt hơn đối với người khác. Thật có lỗi với người sau này, thật đau lòng khi mà không thể trao cho họ những gì chân thành nhất mình có.…
Có những chuyện, gặp nhau dễ than vãn hơn xa nhau. Thành ra những con người từ thân đến mức không có gì là không kể lại trở thành im lặng đến mức muốn kể cũng không biết kể gì. Đơn giản vì thời gian và khoảng cách đã đẩy chúng ta xa nhau... Nếu chúng ta bỏ qua nhau, liệu ai đó có buồn không?!…
Tôi là cô gái bình thường, nhưng tuyệt đối không tầm thường. Ở xã hội này chuyện được hay mất đã quá đỗi quen thuộc, đến mức có mất đi cũng chả còn lo sợ nữa. Đây là câu chuyện của tôi; của anh; của tất cả những ai đã yêu, đang yêu và từng yêu. Tôi từng bất chấp, lao đao vì tình yêu. Tôi yêu nhiều nên đau thương cũng nhiều. Rồi có lẽ đến lúc nhận thức được cuộc sống của mình không cần đến tình yêu, tôi từ bỏ thứ tôi đã sống chết níu giữ. Thực ra tôi vẫn yêu, nhưng bản chất của nó thay đổi. Yêu không còn là một nhu cầu, nó đơn thuần là cảm xúc của một cô gái bất cần đời. Cô gái muốn giữ hay bỏ đều được, mọi quyết định nằm trong tay cô, không phải trong tay xã hội, tình yêu cũng chẳng điều khiển được cô. Bản thân chìm trong ma trận của tình yêu, ngoài mặt lại lạnh lùng vứt đi tình cảm của mình, có ai mà không từng yêu như vậy chứ?…