Ngày xưa..
Truyện vu vơ, viết ra cho thoả mãn tâm trạng rối bời giữa những ngày nắng chói chang. Chói chang khiến lòng người phát sợ.…
Truyện vu vơ, viết ra cho thoả mãn tâm trạng rối bời giữa những ngày nắng chói chang. Chói chang khiến lòng người phát sợ.…
Thanh xuân - học đường câu chuyện về Hân và Phonglấy ý tưởng trên câu chuyện thật…
> Có người nói, ánh sáng luôn đến sau cùng - nhưng cô lại là người bước ra từ đêm đen, tự thắp lên vầng sáng cho chính mình.Một cuộc đời tan vỡ, một lần xuyên không, một cơ hội sống lại giữa những bức tường thành cổ xưa.Không ai dạy cô cách yêu lại, cũng chẳng ai cứu cô khỏi bóng tối.Nhưng từng bước, từng người, từng lựa chọn... ánh trăng trong cô dần trở nên trong vắt.Cho đến khi ký ức cũ kéo về như một khúc nhạc xưa chưa hát hết - cô buộc phải lựa chọn:Ở lại một thế giới đã chữa lành cô, hay quay về nơi từng bỏ rơi cô... để cứu lấy người cuối cùng còn giữ ánh trăng trong tim?Và rồi, có những kẻ đã vượt qua giới hạn của thời gian... chỉ để nhìn thấy cô một lần nữa, dưới ánh Quang Nguyệt Thanh Chiêu.<…
"Hôm nay bầu trời của bạn màu gì?""Màu nắng? màu mây? hay...không màu?"…
"you're too fine to be looking so blue"…
我變成鄧布利多那老頭?!Tác giả: Hề dạng Tác phẩm giới thiệu vắn tắt: Đều là quay về hồn thạch (Resurrection Stone) và cái kia chết tiệt phượng hoàng lỗi, cư nhiên đưa hắn cái này người thường hồn mang vào Dumbledore trong thân thể! Chờ một chút, Dumbledore không phải là tiểu thuyết ở giữa người của ma! Nhượng hắn không được hai mươi tuổi nhân thì có một trăm bốn mươi sáu tuổi trái tim, nhìn cổ thân thể này da, nhìn giá mũi... Hắn đấm ngực giậm chân, đưa ta thanh xuân! Bất quá tóc cân chòm râu nhưng thật ra rất phiêu dật! (chớ đánh) Để khả ái tiểu Harry có hạnh phúc lúc nhỏ, hắn nổ lực làm cho nước mạnh, tiêu diệt hắc ma vương âm mưu sinh chưa hình trung, thế nhưng hắn cái này "Ngoại tinh nhân" xâm nhập thân thể người khác tên đối ma pháp thật đúng là không sao vậy linh quang! Hắc ma vương cuối cùng tiêu diệt, tiểu Harry cân Severus cuối cùng quá thượng hạnh phúc mỹ mãn ngày, cuối cùng thích ứng câu này lão thân thể, dự định thoa phòng sái du an nhàn độ nhật thời gian, cái kia chết tiệt tảng đá cư nhiên lại một lần nữa động kinh -- Linh hồn của chính mình lẽ nào tựu như thế dễ còn đâu biệt thân thể của con người lý sao? ! Sai, cái này hình như không là người khác, mà là Dumbledore khi còn bé? ! --- tiên xuyên thủng Harry thời đại đối phó hắc ma vương, mặc nữa đến già đặng khi còn bé đối phó tiền nhậm hắc ma vương... Sai, là bị tiền nhậm hắc ma vương đối phó --- Trả lại cho tiểu Harry một hoàn mỹ lúc nhỏ (không cần như vậy quấn quýt)! Cho ... nữa lão Đặng một hoàn mỹ lúc nhỏ (không cần như vậy b…
"Tuổi trẻ là dấu ba chấm bất tận,Ngỡ đã đi qua nhưng lưng chừng vẫn chưa tới."Trải qua những năm tháng mang tên thanh xuân, tôi nhận ra có hai chuyện khó khăn của tuổi trẻ là làm quen và tạm biệt, nói rộng ra là biết chấp nhận và biết buông bỏ. Tôi từng gặp rất nhiều người mang lại cho tôi cảm giác chúng tôi là những ngôi nhà riêng biệt có cùng một bức tường, nên tôi luôn nghĩ chúng tôi sẽ chẳng ai rời xa ai nhưng trưởng thành mới biết hóa ra tường chung nhưng lối khác. Mỗi người đều có con đường của riêng mình, nếu may mắn gặp nhau và cùng nhau trải qua một thời điểm mà mãi sau này không thể quên cũng đã là điều tuyệt vời lắm rồi. Không nhất thiết phải cho rằng tường chung thì phải dựa vào nhau mà sống, đường rộng nhiều lối cứ cho nhau bước đi, khi còn cần nhau tự khắc ta sẽ trở về, khi ấy cũng là lúc bản thân vừa biết chấp nhận vừa biết buông bỏ.Tôi viết cho những năm tháng tuổi trẻ của tôi, An.…
Mình chỉ copy thôi nhé…
Duyên phận đã đưa chúng tôi gặp nhau phải trải qua biết bao niềm vui nỗi buồn để có nhau........…
Những lời tâm sự thì thầm cho bạn cho tôi về những nổi đau và hạnh phúc…
Nếu không yêu thì cậu hãy đối xử với tớ thật tệ đi đừng để tớ phải mong chờ thêm gì nữa !!…
Nhóm bạn từ tương lai đột nhiên xuyên không về quá khứ và tìm cách quay về tương lai nhưng gặp vô vàn câu chuyện xảy ra.…
Đọc mới biết.... không đọc thì sao biết…
Một người không biết mình là ai, lưu lạc đến nơi kinh thành Trường An này bằng cách nào. Từ nhỏ được nhận nuôi bởi một người họ Tịnh, đến năm mười lăm tuổi được đưa vào cung tuyển tú trong lòng mặc dù kháng cự nhưng chẳng làm gì được. Một người là vị Vương gia phong tình, bản tính có chút phóng đãng. Mặc dù tính cách của hắn là vậy nhưng chưa một lần động chạm đến quy tắc của mình, đó là "đến chốn lầu xanh nhưng không tìm ong bướm mật ngọt, không cách vài ngày lại nạp tam thê tứ thiếp". Trải qua bao nhiêu khổ cực đắng cay cùng nhau. Giúp hắn lên ngôi Hoàng thượng một cách thuận lợi, được hắn tấn phong thành Hoàng hậu, cai quản một cung. Thế nhưng so với ba ngàn giai nhân trong hậu cung mà hắn nạp thì cuối cùng hắn cũng thay lòng. Vứt bỏ Quan Nguyệt vào chốn lãnh cung lạnh lẽo, cùng Hoàng quý phi bức nàng đến điên dại. "Chốn lãnh cung lạnh lẽo một mình thiếp ở đây, liệu Hoàng thượng còn nhớ những ngày tháng năm ấy?" "Hoàng thượng, người xem tuyết rơi rồi. Thật giống quang cảnh năm ấy thiếp và người lần đầu gặp gỡ..." "Con của chúng ta mất rồi, không còn ai bầu bạn cùng thiếp ở nơi lạnh lẽo này nữa..." Trung thu năm ấy Quan Nguyệt không biết trốn ra bằng cách nào, đứng trên tường thành với đầu tóc rối bời, y phục vừa rách lại bẩn. Quay đầu nhìn hắn rồi nở một nụ cười bi thương, sau đó thả mình rơi tự do xuống dưới chân thành. Thi thể Quan Nguyệt dần lạnh đi, có điều trước khi nàng nhắm mắt người ta thấy từ đôi mắt phượng u sầu ấy rơi giọt nước mắt cuối cùng, chẳng biết giọt nư…
Truyện viết về những CP của tôi :)…
Written by me =)))…
Author: Ayumi Amamiya { Kim Ngân } Hạnh phúc có màu gì ? Màu hồng thơ mộng - một thế giới ấm áp và đầy tình yêu thương hay màu đỏ ấn tượng - thứ cảm giác mãnh liệt để lại trong tim bạn một niềm vui không thể nào quên ? Hay là màu nắng? Màu rực rỡ dịu dàng soi sáng trong tim bạn, để lại một xúc cảm bình yên không bao giờ nhạt phai ? Theo cách bạn cảm nhận, thì, hạnh phúc có màu gì ? Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý nguyện, không phải ai cũng có được hạnh phúc....Hạnh phúc...đôi khi chỉ đơn giản là cái nắm tay ấm áp an ủi của ai đó mỗi khi ta rơi vào tuyệt vọng.... ____ Hạnh phúc của em, rất ngắn ngủi, niềm vui còn đó, nhưng nhanh chóng mất đi...Người em yêu, xin hãy ở bên cạnh em....mãi mãi.... ____ Lúc đầu định viết nhân vật tự tạo. Nhưng mà thấy cái ảnh bìa Arthur với Lâm Linh đứng sát nhau nên không chịu nổi viết Nhân vật là của Bộ truyện " Kỵ sĩ hoang tưởng dạ". Nhưng mà thấy không thích, chuyển lại chính thức là SyaoSaku trong CCS và TRC. #Truyện dựa theo truyện Kỵ Sỹ Hoang Tưởng Dạ. Từ từ để suy nghĩ mấy khúc sau cho nó khác khác với truyện tranh nguyên gốc...về nội dung..... ... Tuy nhiên, sau .........một năm suy nghĩ! Mình quyết định đăng hai bộ gần như, gần như là giống nhau thôi nha để cho ai thích Manhua chữ thì đọc, ai thích SyaoSaku thì đọc. Tên truyện: Màu của hạnh phúc, đừng quên nhé!…
Tổng hợp cap,quotes hay sưu tầm ở khắp nơi,...Lấy nhớ ghi nguồn nha😉Tội người tìm lắm!😂…
• Tittle: Truyền thuyết hạnh phúc của thế gian .• Author: Ayumi Amamiya { Xuân Anh Tuyết Chi / Hàn Nhi / Song Hành Yến Nguyệt }• Pairings: Sasusaku, Naruhina, SyaoSaku, ShinRan, Nalu, ...(nhiều vô số kể.)• Disclamer: Các nhân vật là của Tác giả các bộ truyện Naruto, Sakura, Fairy Tail, Conan...v..v.. Ngoài ra còn có nhân vật do chính Ayumi sáng tạo.• Loại phim: Naruto, Sakura, Conan, Fairy Tail, ...• Category: Cổ trang, Ngôn tình, lãng mạn, hài hước, ngọt, sủng, ngược nhẹ, ...• Ý tưởng/ Mục đích: Sau khi xem các phim cổ trang thì mình đã nổi hứng viết >_<• Notes: Mọi người ủng hộ fic nhé! Hãy góp ý cho mình để mình rút kinh nghiệm! Chap sẽ ra hơi lâu một chút, mong mọi người sẽ thông cảm cho mình. Nên đọc từ đầu mới dễ hiểu vì mỗi chap đều kéo theo một mớ tình tiết drama cực gắt hihi :3• Warnings: Không thích, không đọc, nếu đọc roài (rồi) cấm nói lung tung, chửi rủa hay gì gì đó tương tự. Tác giả sẽ không nhận gạch, đá hay gì đó mà các bạn cố tình gây sự trước. Đối với những bạn chê bai này kia, cố tình gây war, nói này nói nọ về các cặp đôi trong truyện như không thích họ hay có ý chê bai nhân vật, khiêu khích nhau thì vui lòng không ghé qua. ~*~• Summary: Một chút sai lầm tưởng rằng nhỏ bé nhưng chẳng thể ngờ đã để lại quá khứ đau khổ cho nhiều người. Họ hận, họ căm ghét những con người vô lương tâm đó. Quyết tâm báo thù cho mọi người, và đặc biệt là cho chính bản thân họ. Không ngại gian khổ, tranh chấp, quyền lực ở chốn hậu cung mà cứ không ngừng phấn đấu để ngày càng mạnh mẽ và quyền lực hơn. Nhưng khi nhìn lại, họ đã mất n…