mạnh duy - muộn màng là từ lúc
đôi khi em vẫn mong rằng mình đừng có nhau bao giờ…
đôi khi em vẫn mong rằng mình đừng có nhau bao giờ…
sao không ai nói với em chuyện tình mình đau nhiều thế?sao không ai nói với em những tang thương, những não nề?…
xem xong trận lẩu thái chua cay tức quá phải viếtfrom 23/12/2021…
🌻Hán Việt: Khanh khanh vẫn nhĩ🌻Tác giả: Uyển Âm🌻Tình trạng: Hoàn thành (68C)🌻Nguồn:wikidich🌻Edit: Reiya ✨🌻Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Đô thị tình duyên , Ngược tra , 1v1 , Thị giác nữ chủ…
Tại đây mình sẽ review về một số truyện mình đã đọc và cảm thấy hay nên muốn chia sẻ với mọi người.tất cả đều là ý kiến cá nhân của mình nên hy vọng mọi người đừng chê…
con sam này dính người quálowercase…
Quá vã nên tự làm tự ănTục.Dâm.R18Nếu ai ăn chay thì nên căn nhắc trước khi đọc nhéĐừng đem em nó đi đâu nếu chưa có sự cho phép của tác giả nhéT mà biết đem em nó đi đâu là t khóc cho bây coi…
T viết vì vã. Notp làm ơn đừng trap t. T múc á. Chủ đề con nít.Tạm drop…
Núi này cao còn có núi khác cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.…
Tác giả: Lam TịchĐộ dài: 135 chương Nhân vật: Lăng Gia x Lộ Lộ, Tang Du x Lữ Nam, Tần Hạo x Mai Hinh…
hẳn là nhớ.warning, lowercase, textfic, tục vch, ooc…
Đôi khi ta ước thời gian như ngưng đọng lại, để cảm nhận sự lạnh lẽo của cơn gió mùa, để nghe tiếng tí tách của phin cà phê, để nhớ lại một cuộc gọi lúc nửa đêm mà ta vô tình bỏ lỡ.…
ê chơi ma sói không?90% textficCouple only: MinhDuy × SooKay…
Đỗ Duy Mạnh và Nguyễn Phong Hồng Duy Cục nợ đáng yêu của Duy Mạnh tên "Nguyễn Phong Hồng Duy" Tác giả : Emgaihoangduc ( Nhãn )…
lốp dự phòng gì chưa người đẹp ?…
hoàng đức duy nhớ anh của ngày hôm quarõ hơn là của lúc trướcchỉ mới chợp mắt mà anh đã thay đổi tới vậy.…
Không có gì đâu. Chỉ đơn giản là seg nhưng mà ver cổ tích thôi.------Warning-----Couple: AllPAD Thể loại: fanfic, BL.Rating: MLưu ý: Mọi việc trong truyện hoàn toàn không có ngoài đời thật!Xin đừng nhầm lẫn giữa fanfic và đời thực.Sản phẩm chỉ là trí tưởng tượng, vui lòng không đem đi nơi khác.…
ta còn nợ gì nhau mà lưu luyến không thể nào quên…