Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Giới thiệu truyện:Xuyên vào thế giới tiểu thuyết, Thẩm Yên mang theo ký ức đời trước, quyết tâm cứu lấy vai ác thụ lạnh lùng Tư Mộ.Từ những va chạm nhỏ bé, họ dần bước vào thế giới của nhau, cùng sưởi ấm, cùng chữa lành, cùng viết lại vận mệnh.Một cô gái từng mạnh mẽ, một thiếu niên từng đơn độc - lần này, họ sẽ nắm tay nhau đi hết quãng đường.…
Thế giới bây giờ đi ba bước đã gặp ngay trai đểu. Đi mười bước không chú ý là sập luôn vào bẫy. I. "Cho nên mẹ mới dặn, ra đường cẩn thận với con trai.""Dạ."Ly gật đầu nhỏ nhẹ. Mẹ dặn con gái ra đường cẩn thận trước sau, coi chừng bị trai dụ, chứ mẹ không dặn con gái đừng đi dụ trai. Nên nếu có thêm trái tim nào tan vỡ vì bị Ly phũ phàng thì cũng không trách Ly được. II."Trapboi là gì? Giống f***boy hả?""Nấu nầu, là loại như mày, gạ con gái nhà người ta cho đã rồi bỏ của chạy lấy người.""Tao có làm gì, tao vô tội. Mẹ tao dặn, ra đường phải ga lăng với con gái, gái nó thích sao trách tao. Mẹ tao dặn vậy mà."III.Dựa trên một câu chuyện có thật về một bạn nam và một bạn nữ. Truyện đã biến tấu ít nhiều, mọi sự trùng hợp đều là ngẫu nhiên, hoặc không :)))Warning:1. Truyện không theo một lẽ thường nào hết nên cần 'open mindset' trong lúc đọc.2. Chống chỉ định con nít, người già và những người ghét trụy lạc.3. Truyện mang tính mỳ ăn liền.4. Truyện basic (cơ bản) nhưng không 'classic' (cổ điển).5. Viết truyện không viết văn, không có nhiều yếu tố giáo dục trong truyện.6. Truyện là truyện nên khó tránh ảo lòi nhiều chỗ, độc giả chú ý không làm theo.7. Có chi tiết bạo lực, vị thành niên hút thuốc, uống rượu, nghiện ngập,... Cân nhắc kĩ trước khi xem cũng như không nên làm theo khi chưa đủ 18 tuổi.Ngày đăng chương đầu tiên: 27/09/2021…
Một ngày nắng đã mang cậu đến, ngày mưa lại mang cậu đi, liệu gió có đem cậu quay trở lại? Trần Nguyễn Đăng Huy đến với tôi vào một ngày nắng nóng hiếm hoi của mùa thu, như một làn gió mới mang theo cái cảm xúc tôi chưa từng biết, cái tình thương tôi chưa bao giờ được cảm nhận. Cậu ấy là người thứ hai trên thế giới yêu tôi bằng cả tính mạng. Và Trần Nguyễn Đăng Huy rời đi vào một ngày mưa phùn se lạnh, để lại đây tòa thành tình yêu mới xây được một nửa... ______ Bìa: PinterestNgày bắt đầu: 5/7/2024…
"Anh, anh ơi, thì ra em không có bố mẹ"."Thì sao?"."Em... em là trẻ mồ côi. Em... em không có gì cả"."Con ngốc này. Mày không thiếu cái gì hết. Ngoan, đừng khóc, có tao là đủ rồi!".…
Vào khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt nhạy bén kia, tôi mới chợt nhận ra từ nãy đến giờ, những câu mà cậu ấy hỏi chỉ là đang khẳn định phán đoán của bản thân mà thôi.Vỗn dĩ ngay lúc đầu cậu ấy đã biết tôi nói dối rồi. Nhìn gương mặt không cảm xúc của Hoàng, tôi chỉ biết thầm trách bản thân đã không tìm hiểu kĩ về bệnh đau mắt đỏ."Trâm Anh, tớ hình như phát hiện ra, mỗi lần cậu nói dối mà không có chuẩn bị trước là sẽ lại liếm môi!" Cậu ấy lại nói tiếp.Và khi lời của Hoàng vừa dứt, đôi mắt tôi nhanh chóng kinh ngạc đến mức mở lớn hơn, ngay cả mỗi cũng hé mở.Trong đầu thì lập tức nhớ lại lúc bản thân liếm môi khi nãy.Hoàng... cậu ấy vẫn luôn quan sát tôi??__________________•🌷Tên cũ: Mặt Trời Trên Đỉnh, Mùa Hoa Cúc Dại.•🌷Nhân vật chính: Trịnh Thái Duy Hoàng × Đoàn Vũ Huyền Trâm Anh.•🌷Tình trạng: đang hoàn thiện.•🌷Số chương dự kiến: trên 45 chương, chưa tính ngoại truyện.•🌷Ngày đăng: 09/11/2024🌷•🌷Ngày đăng lại: 13/03/2025🌷•🌷Nguồn bìa: tác giả tự vẽ.•📌 [CẢNH BÁO]📌: tuy truyện là thể loại chữa lành nhưng sẽ có khoảng hơn hai chục chương đầu có cảnh khá tiêu cực.📌…
Chiếc lắc bạc này chính là thứ để phân biệt cũng là thứ gây hiểu lầm.Nếu không phải mất đi cái chuông nhỏ thì có lẽ ít người nhận ra được sự khác biệt. Nhưng cũng vì mất cái chuông nhỏ nên số phận theo đó mà đổi thay."Linh Anh thích chiếc lắc này hả, cho Linh Anh đấy.""Vậy được không?""Được, là Linh Anh thì tất cả đều được!"P/S: Truyện của mình mang hơi hướng teenfic khá nhiều vì một thời bị mê teenfic dữ dội:))). Mn có thể đọc để giải trí, nếu không thích thì cứ nhẹ nhàng lướt qua. Mình cảm ơn;)------------------(9/6/2023)…
"Khánh An, Kén An của tớ, đợi mãi cũng đợi được đến ngày cậu trưởng thành rồi. Có muốn suy xét một chút không? Nể tình tớ tốt với cậu như vậy, cưng chiều cậu như vậy, cho tớ cơ hội thăng chức từ thanh mai trúc mã thành bạn trai có một không hai đi?"…
Đây là một chiếc fic sinh ra để dành cho những điều nhỏ bé. Kể về những chuyện vặt vãnh mà bọn mình đã trải qua mà thôi, dành tặng cho tình bạn đôi lần sứt mẻ, nhưng chưa từng rời đi. Mười hai chúng ta, có lẽ duyên phận đưa bọn mình gặp gỡ trên cuộc đời này là một điều may mắn. Dư vị tuyệt vời nhất đôi khi không phải tình yêu, đôi lần thứ khiến chúng ta lưu luyến nhất, lại là điều mà không phải ai cũng có thể tạo lên được. Cảm ơn các cậu đã tới, là một phần cuộc sống của mình.... P/s: Các cậu cân nhắc khi nhảy hố nhé. Thiên Ân…
- Lười thường xuyên, lâu lâu siêng đột xuất. Hoàng Thanh là type con gái trên. Não tuy nhiều to và nhiều nếp nhăn nhưng rất lười suy nghĩ.- Thiên Tú. Cái tên thần thánh cùng bản tính cũng không kém cái tên. Thường trầm tính và lắm lúc cũng rất là nhây. =)).Tình trạng: Đang hoàn thành.Tác giả: Sawai Mika.Chú thích: Mình viết truyện chậm lắm :b…
Kể về những câu chuyện bên đám bạn và cuộc sống của cô gái đang học cấp 3 .Những chuyện tình cảm đơn phương hay ngọt ngào của thời học sinh.Nhân vật không có thật, truyện vui nên mong mọi người ủng hộ nhiều hơn.…
"Em bắt đầu thấy chán rồi." Tôi ngọ nguậy, đưa tay đẩy mái tóc bù xù của Khôi, "Anh bỏ em ra."Đăng Khôi lắc đầu nguầy nguậy, tay vẫn bấu chặt lên eo, thấp thỏm đưa đôi mắt ngấn nước lên quan sát tôi. Cảm giác khô rang trong miệng lại xuất hiện. Tôi bất giác nuốt nước bọt, gắng kìm nén nỗi bứt rứt kia."Anh chưa chán em mà?" Giọng nó khẽ khàng, dịu dàng lưu luyến, "Thiếu em anh không sống nổi."Dạo này tôi dễ mềm lòng quá. Không được, không thể để nó dắt mũi thêm lần nào nữa. Tôi cắn môi, cố tránh ánh mắt như con cún bị bỏ rơi ấy:"Anh nói câu này với bao nhiêu cô người yêu cũ rồi?"Mắt Khôi càng lúc càng đỏ hoe, mấp máy khóe môi lảng tránh:"Em chán kệ em. Anh yêu em, anh nhớ em, không cho em đi đâu hết. Em muốn đi thì viết lý do ra giấy A0 công chứng xong nộp cho anh." "..." Chắc chắn tôi là cô bạn gái khổ nhất thế giới."Em chịu hết nổi rồi." Tôi dứt khoát gỡ tay nó ra khỏi eo, "Em muốn đi vệ sinh!!""A, anh xin lỗi. Để anh bế em vào nhé?" Đăng Khôi sững người, nghiêng đầu vuốt ngược mái tóc lòa xòa rủ trước trán.Chưa kịp đợi tôi phản ứng thì nó đã cúi xuống, luồn tay qua sau lưng và chân, nhấc bổng cả người tôi lên.Tôi cảm giác rõ ràng ngực mình đang dán sát vào lồng ngực Khôi, hơi thở nó phả nhè nhẹ bên tai. Cả người bị ép vào vòng tay rộng, hơi ấm tỏa ra làm đầu óc tôi hoàn toàn mất kiểm soát."Tim em đập nhanh quá." Khôi nói khẽ bên tai, giọng pha chút thích thú lẫn dịu dàng đáng ghét, "Em hồi hộp khi được anh bế hả?""..." Chắc bệnh tâm thần phân liệt của tôi nặng đến mức không chữa được rồi.…
Một câu chuyện về hai đứa trẻ nhà sát vách nọ, một đứa cao một đứa thấp, một đứa trắng một đứa ngăm. Đứa trắng thấp hay bám dính lấy đứa cao ngăm, chúng coi nhau như tri kỉ. Câu chuyện đi từ thời tấm bé đến khi trưởng thành. Từ cái thuở ngây thơ hồn nhiên đến khi chúng biết được mọi sự trên đời. Đứa trắng thấp đã không còn thấp nữa, nó biết tương tư đứa cao ngăm, không cao cũng không ngăm.Ngày bắt đầu viết: 12/10/2023.…
Trong ký ức của Hạnh Nguyên, nơi hoàng hôn đẹp nhất là sân thượng trường trung học, là con đường mòn dọc cánh rừng xa, là cảng biển tấp nập tại một thành phố lạ. Những nơi này không liên quan gì đến nhau. Chúng chỉ có một điểm chung duy nhất: Vào những buổi chiều ấy, người ngắm mặt trời lặn cùng cô là Việt Sơn.----------Giới thiệu một cách drama:Sau khi phủ nhận mối quan hệ với cậu bạn thanh mai trúc mã, Hạnh Nguyên vô tình ngã vào vòng tay của một chàng trai khác theo đúng nghĩa đen.Trong mắt những người bạn cũ, Hạnh Nguyên và Việt Sơn không có bất kỳ liên hệ nào trong quá khứ. Chỉ có họ mới biết đây không phải là lần đầu tiên cả hai gặp mặt, không phải lần đầu tiên nói chuyện cùng nhau. Giữa hai người tồn tại một vài bí mật, đôi chút kỷ niệm và vô vàn cảm xúc về đối phương.Thời gian cứ thế trôi qua, lên đại học, Hạnh Nguyên gặp lại Việt Sơn trong một tình huống đầy khó xử, và sau đó họ làm quen lại từ đầu.----------Thể loại: Truyện teen, học đường (chắc vậy) (bối cảnh đại học xen lẫn hồi tưởng cấp 3), tình cảm, nhẹ nhàng, giàu x giàu...----------[Tác giả: Đam mê đào hố, đăng lên xí ngày đăng với tên truyện trước rồi viết tiếp sau. Bìa dùng tạm, nếu theo được thì sẽ đổi bìa. Viết chơi cho vui, chưa biết tương lai thế nào.]***(2/8/2024 - dương vô cực)…
Mùa hạ năm ấy, tiếng chuông trường reo lênTiếng chuông trong lòng tôi... cũng vậy! __________"Chị gái, năm đó thi đại học, chẳng phải chị chỉ là á khoa của trường thôi sao, kém thủ khoa tận 1 điểm, sao lại tới đây chia sẻ kinh nghiệm mà không phải anh ấy chứ?" "Em gái nhỏ, chị không đứng nhất, nhưng hạng nhất thuộc về chị... em còn muốn hỏi thêm gì nữa không nhỉ?" "...." Gặp được cậu ở những năm tháng lưng chừng tuổi trẻ ấy, thế giới bỗng nhiên trở nên thật dịu dàng, mùa hè tới cũng nhuộm màu dịu êm.…
Lần đầu gặp mặt, Minh đang theo dõi bạn cô xử lý bạn trai cũ ngoại tình, Khải đi quay phim cảnh thằng bạn khốn nạn bị đá.Lần hai gặp mặt, cậu vô tình nghe cô nói xấu mình. Nhưng điều duy nhất cậu để ý là cô nàng kia chẳng hề thấy bối rối chút nào, trạng thái cảm xúc quá mức ổn định. Cậu không nhịn được thử bày trò trêu cô một chút, không ngờ trò đùa đó trở thành cái gai trong lòng cô. Bề ngoài có vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng cô đã có ý định ăn miếng trả miếng.(Truyện cập nhật nhanh hơn tại Rookies webnovel nha, hơn vài chục chương ạ)…
Hơn một năm trước, Khánh Quỳnh nghe thiên hạ đồn cậu bé Hoàng Anh nhút nhát, hơi bị dè dặt với crush của mình. Chúng sinh thiên hạ nói, cậu bé ấy không dám tỏ tình với crush, sợ crush không thích mình, tỏ tình xong không được đồng ý còn mất tình bạn đang có nữa.Sau khi Khánh Quỳnh gặp lại, cậu bé Hoàng Anh vì sợ mất tình bạn đẹp với crush mà không dám tỏ tình không còn nữa, chỉ còn lá cờ đỏ rực, chói loá mang tên Nguyễn Lê Hoàng Anh.Crush quốc dân khối 11, đẹp trai, học tốt lại biết chơi: Hoàng Anh.Thiếu niên lãng tử đào hoa, lấy việc trêu hoa ghẹo nguyệt làm tiền đề của cuộc sống: Nguyễn Lê Hoàng Anh.Hồ Anh nhân danh người tiếp xúc với hotboy khối 11 sớm nhất, lại nhiều nhất, coi như có chút hiểu biết. Cô nàng đứng trước mặt Khánh Quỳnh, giơ ba ngón tay lên thề thốt:"Chỉ cần mày dám đâm đầu vào thằng trời đánh kia nửa bước tao cũng dám đâm đầu vào tường cho mày xem."…
Đôi khi tôi tự hỏi rằng vì sao mặt trời lại ấm áp hơn đến thế? ---P/s: Đây là tác phẩm đầu tay của mình nên văn chương đang còn lủng củng, xây dựng tình tiết chưa được tốt, còn nhiều thiếu sót, nhân vật chưa hoàn thiện. Mong nhận góp ý của các bạn ạ!Thank you so much! - 11 / 03 / 2025 -Bìa: Bánh Mochi Vị Xoài 🥭…
"Có những người, không phải vì không yêu mà không thể bên nhau... Chỉ là chúng tôi xuất hiện sai thời điểm, hoặc đúng, nhưng không dành cho nhau."Giữa một người luôn âm thầm ở lại, và một người làm tim tôi lỡ một nhịp, tôi không biết bản thân thực sự muốn gì. Liệu đó là yêu, hay chỉ là sự lệ thuộc? Và liệu tôi có đủ can đảm bước ra khỏi thế giới của mình, để chọn lấy một người...…
Cảm ơn cuộc đời vì đã để thanh xuân của tôi có sự góp mặt của những con người ấy. Chúng ta sinh ra vốn chẳng ai là hoàn hảo. Tất cả mọi người bước đến bên đời ta đều mang một ý nghĩa nhất định. Có người đến dạy cho ta một bài học trưởng thành, cũng có người đến để chữa lành tâm hồn đang dần héo úa của ta.Truyện được đăng độc quyền tại Wattpad------------------(13/8/2023)Edit: Iphigenia…