Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
-Hihi em đẹp lắm phải không anh-Em là cô dâu đẹp nhất cuộc đời anh rồi - Hehe_________________________-Cô dâu bây giờ nơi đâu anh sắp nhớ em đến chết rồi......- Anh cứu cả thế giới nhưng không cứu được em...-"Em lại thất hứa rồi em xin lỗi ông xã của em..."-Cô dâu ơi...em đâu rồi..anh nhớ em_______&&_______…
Nàng là thần y của Phi quốc.Được miêu tả tài sắc vẹn toàn nhưng thật đáng tiếc là bên mắt trái của nàng không thể nhìn hấy gì và còn có một vết sẹo ở trán bên trái nữa nên luôn phải đeo chiếc mặt nạ nửa mặt.Chàng hoàng đế của Long quốc là kẻ thù cả Phi quốc từ lâu đời.Lãnh huyết vô tình không quan tâm đến nữ nhân vì hắn cho là nữ nhân là một đám phiền phức.Là công cụ sinh nở.Cuộc gặp gỡ của hai người đã làm thay đổi vận mệnh của cả hai .Nhưng ai biết được vì tình yêu này hắn đã vô tình chà đạp lên trái tim Bé Bỏng của nàng.Giam cầm nàng.Để nàng vĩnh viễn là của hắn,và bao gồm cả việc hắn xâm lược quốc gia của nàng.…
Tác giả: Chiến Thất ThiếuCùng tác giả với: Nam thần quốc dân là nữ sinh: Ác ma, trụ cách váchEdit/Beta: Moriuchi EiraNguồn convert: Wikidich*Điện Cạnh: Esports, thể thao điện tử -------Ba năm trước, Đế Minh giải tán, game thủ thiên tài Mạc Bắc, lặng lẽ rút lui.Ba năm sau, cô nữ giả nam trang, mai danh trở về, người người khinh bỉ đến toả sáng dưới ánh hào quang, dẫn tới toàn dân sôi trào!Hắn tuấn mỹ cấm dục, fan vô số, giới Esports không ai không biết.Ngày đầu nhập đội, hắn nhìn cô: "Biết điều thì nên an phận một chút."Khi thân phận của cô bị bại lộ, hắn ngước mắt, đứng lên: "Kết hôn trong game, em nghĩ có thể bội tình bạc nghĩa sao?""Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ?"Hắn cúi người ôm cô đặt trên bàn, hơi thở nóng bỏng: "Kết hôn giả thành thật."…
thể loại HUẤN VĂN xin chào tất cả các cậu đã đến với truyện của tớ và cảm ơn nếu các cậu dành ít thời gian đọc và nhận xét truyện thì tuyệt vời ❤thể loại m/fđây là lần đầu tớ viết truyện mong các cậu sẽ ủng hộ tớ ❤…
Tôi thừa nhận mình chưa bao giờ là một người dai dẳng và kiên trì, nhưng ba tháng mập mờ đã khiến tôi nhận ra nhiều khía cạnh khác của bản thân.Trích đoạn:"Hoàng hôn thả từng vạt nắng qua khung cửa sổ, luồn vào nơi góc phòng lặng thinh. Tôi ngồi trên ghế thấp, tay mân mê mấy đường chì còn anh lẳng lặng ngồi bệt ngay bên cạnh. Đây lúc nào cũng là lúc mà anh im hơi lặng tiếng nhất: tôi vẽ, còn anh ngắm tôi."…
Văn án Năm tôi 12 tuổi, bố mẹ tôi đã ly hôn. Không bao lâu sau, bố tôi đã có một gia đình mới. Mẹ tôi cũng tìm được một người đàn ông thật lòng yêu thương bà ấy. Cứ như vậy mà tôi được đưa về quê sống cùng với bà ngoại. Nhưng tuổi bà đã cao không thể chăm sóc cho tôi mãi được. Cuối cùng tôi được đưa vào một trường cấp 2 nội trú. Tôi như một đứa trẻ bị bỏ rơi, không ai cần tôi cả, tôi cứ lạc lõng giữa thế giới này. Sau đó, tôi bị trầm cảm nặng, trái tim tôi cũng lạnh giá dần. Mãi cho đến khi tôi gặp được cậu ấy. Cậu ấy là mặt trời của tôi, là ánh sáng soi rọi cuộc đời tâm tối của tôi khiến nó như bừng sáng.Tác giả: Tiểu Hồ LyNgười đăng và sửa chữa: Đào Viên NinhTác phẩm dựa trên một câu chuyện có thật nhưng có chỉnh sửa một chút.…
Mấy bồ đọc đừng bỏ qua những chương không H nha. Vì mình viết thịt nhiều nhưng vẫn có cốt truyện đàng hoàng. ~~~~~~~~~~~Văn án.Ở nơi hoang vắng, không ai có thể tìm đến. Yên Thư bị bắt cóc, giam giữ ở nơi đó. Ở một nơi cách biệt thế gian, chẳng có sóng điện thoại sau những ngày bị quấy phá cô đã được một người cứu thoát. Nhưng khi lên chiếc trực thăng, nó bỗng bùng cháy, cô chết lặng chẳng lẽ sẽ chết tại đây.Không! Cô tỉnh lại lần nữa bản thân đang nằm ở căn phòng quen thuộc, nhà của cô. Kí ức đọng lại trong não lúc nhớ lúc không mơ hồ, khó hiểu. Cô tưởng mình mơ, cuộc sống yên bình trôi qua tốt đẹp. Cô cũng quên kí ức mơ hồ, thì đến một ngày cô trở lại nơi đó. Một nơi cô tưởng mình mơ nhưng không nơi này có thật. Những cơn đau dằn xéo gây ra cho cô lại chính là người yêu cô nhất...Rốt cuộc cô sẽ sống ở đây như thế nào, tác giả cũng không biết. Trí tưởng tượng tới đâu viết đến đó thôi.…