(DraHar) Hướng Tới Ngày Mai
(DraHar không switch. CP phụ: RonMione)Bản ghi chép này bắt đầu bằng một câu hỏi thật bất thường."Nếu như Phép thuật luôn để lại dấu vết, bất kể không thời gian. Vậy nếu tôi có thể đốt cháy linh hồn này vì thắng lợi cuối cùng, thứ tôi để lại sẽ là gì?"Người thanh niên với mái tóc đen nhánh hỏi tôi. Cậu đang cười, vẫn luôn cười, kể từ ngày chúng tôi gặp nhau. Chiến tranh với Chúa tể Hắc Ám kết thúc 5 năm về trước. Vị anh hùng ngày đó biến đi mất tăm, và mọi ký ức tiếp theo của cậu, chỉ có một mình tôi biết tới và lưu giữ lại.Kể cả giờ phút này, tôi vẫn đang ghi chép. Một đôi mắt màu lục xanh biếc, đẹp hơn cả những viên ngọc lục bảo thượng hạng. Cậu không còn đeo kính mắt như ngày đầu nữa, bởi đã không cần đến. Mái tóc đen của cậu đã dài quá gối, chưa từng cắt đi trong suốt thời gian qua. Chúng bị gió lùa qua, chơi đùa, thổi tung thành từng lọn rối rắm, nhưng chẳng mảy may ảnh hưởng tới vẻ đẹp phóng khoáng mà mong manh trước mắt tôi.Tại sao cậu ấy lại nuôi tóc, tôi từng hỏi.Cậu ấy trả lời, đó là một lời cầu nguyện.Hướng tới ai? Tôi lại hỏi, băn khoăn trước nụ cười hiện lên như vầng trăng khuyết. Luôn là thế. Vì những câu trả lời cậu ấy cho tôi chẳng bao giờ thẳng thắn như một Gryffindor cậu nên là. Không nói là cậu ấy không phải Gryfindor liều lĩnh dũng cảm. Chỉ là trong thật nhiều mặt, cậu ấy thể hiện rõ mình là một đứa con lai của Sư Tử và Rắn, điều mà chính chiếc Mũ Phân Loại đã nhận định."Ai mà biết được nhỉ?... Chắc là, hướng tới chính tôi"…