Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tôi đã suy nghĩ ngoại truyện cho bộ này, tôi sẽ không viết theo Hiro và ZeroTwo lúc nhỏ và gặp nhau ở gốc cây cổ thụ giống như phim mà sẽ viết dưới dạng cả hai là hình dạng cũ. Tôi chỉ muốn viết ngoại truyện vì không thể chịu được cái kết của phim quá bi thương=))…
Dân gian lưu truyền rằng, mạc phủ Toman là nơi chỉ mở cửa một lần duy nhất. Bắt nguồn cho lời đồn thổi này, hiển nhiên phải có căn cứ. Và nó, xuất phát từ vị lãnh chúa hùng mạnh nhất Edo thời bấy giờ - Sano Manjiro - còn được gọi là Mikey Vô Địch.Người ta bảo, lãnh chúa Mikey chỉ mở cửa mạc phủ để đón khách vào đêm trăng tròn nhất. Và những vị dạ khách trong đêm ấy, một khi đã dấn thân vào, tuyệt nhiên sẽ chẳng hề thấy bóng dáng ở sáng hôm sau.Chẳng sao cả, Takemichi không quan tâm về nó lắm. Nhiệm vụ duy nhất của cậu, chỉ có một mà thôi. Giết chết Sano Manjiro - hay Mikey Vô Địch - lãnh chúa hùng mạnh nhất Edo. Vì hắn, chính là mối đe doạ cho công cuộc củng cố lòng tin của Hội đồng xét xử.Nhưng có điều... kẻ mà Takemichi muốn lấy đầu, lại chẳng phải là người hữu danh vô thực."Chào mừng đến với mạc phủ Toman, dạ khách trẻ tuổi. Bọn ta sẽ tiếp đón ngươi, bằng cách nồng-nhiệt-nhất có thể. Cứ từ từ tận hưởng nhé~!"Nhân vật chính: Hanagaki TakemichiPhối hợp: Bất lương chúngThể loại: BL, BG, NP, OOCCre bìa: https://twitter.com/kaohom503/status/1447094327285485569?t=jeivLlErEOAhsJhHBvVtUw&s=09&zdlink=Uo9XRcHoRsba8ZeYOszjBdHtQNHqPN8kOMvaSczfP28i8cblSo8wUo9pOsXbRMLVTN9i8ZeYUc5iRoqpCpCvC3CoDp4wN2zSBo8i8c5mS6ba8ZeYCpCpEJ0pCZSn8drz25.3.2022KHÔNG XIN IDEA, KHÔNG MƯỢN Ý TƯỞNG, KHÔNG CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!!!…
[STORMBRINGER SPOILER !!!] Thi thoảng, Chuuya lại nhớ về năm người nào đóTrong tâm tưởng, một lá cờ Roma bay phấp phới trên nền trời mùa hạVà đôi lúc..............Lá cờ ấy thấm đầy máu tươi.[non cp]…
Kiều Anh ước mình được dịu dàng như Hồng Phúc, vì biết đâu được hắn sẽ yêu nó say đắm như hệt.Phúc em lại ước mình vô tư, âu lo như Kiều Anh, vì biết đâu em sẽ không phải khóc trong những giấc mộng.Đối với Kiều Anh, Châu Thành như những viên kẹo sao ngọt ngào, nó muốn có được và ôm ấp tình yêu ấy trong lòng.Đối với Hồng Phúc, Châu Thành tựa một món quà, là khoảng thời gian bình yên ở làng Mộc.Ấy là duyên phận, khi em và nó chỉ biết nhìn nhau qua chiếc cửa sổ.Sẽ chẳng một ai với tay ra để tìm thấy con đường tốt đẹp hơn.…