[soojun] lá thư không gửi (young and love)
và tôi - kẻ hèn nhát nhất thế gian này - đến cuối cùng vẫn chẳng dám gửi đi lá thư chứa những nỗi niềm của chính tôi dành cho em.…
và tôi - kẻ hèn nhát nhất thế gian này - đến cuối cùng vẫn chẳng dám gửi đi lá thư chứa những nỗi niềm của chính tôi dành cho em.…
Trên đường làm nhiệm vụ, đội Minato bị tấn công bởi một nhóm ninja lưu vong làng Đá. Một tên bí ẩn đã dùng nhẫn thuật kì lạ đưa cả nhóm đến tương lai thời đại của Naruto. Câu chuyện sau đó sẽ ra sao? Đây là fic đầu tay của mình, mong mọi người ủng hộ! --------------------------------------------------------- Tsunade nhìn kĩ người phía trước, kinh ngạc nhận ra cậu bé tóc vàng năm xưa Jiraiya nhận làm học trò-cũng chính là người đã hy sinh khi ngăn chặn Cửu Vĩ tấn công làng Lá: - Ngươi...ngươi là đệ Tứ phải không? Chẳng phải ngươi đã chết trong trận chiến với Cửu Vỹ rồi sao?? - Đệ Tứ? Ngài nói gì vậy? Tôi là Namikaze Minato, học trò của thầy Jiraiya đây mà? Vả lại, Hokage mới có đệ Tam, làm gì có Đệ Tứ? Kakashi tỉnh táo đứng ngoài cuộc, nhận ra có điều gì đó khác lạ trong chuyện này. Minato cũng dần nhận ra. - Ngài Tsunade, đây là năm bao nhiêu vậy? - Năm X. - Cái gì?? Bây giờ mới là năm Z thôi mà?? - Obito nhảy dựng lên đính chính. Minato chau mày lại, tự nói một mình nhưng tất cả phòng đều nghe thấy: - Tôi hiểu rồi, thì ra nhẫn thuật Thời - Không mà tên kia nói chính là dịch chuyển đến tương lai. - Đ..đây là tương lai sao?? ------------------------------------------------ Vậy ra đây chính là tương lai, nếu vậy, nhóm Minato sẽ phải làm gì để quay trở về thời đại của mình? Cùng đón xem nhé!…
"Anh đến cùng ngày nắng vàng, khi đi anh lỡ đem những tia nắng ấy đi mất." [Trích đoạn]Trong ánh nắng vàng xế chiều, tôi thấy một bóng người cao lớn che khuất những vạt nắng chỗ tôi. Người vừa đến, một giọng nói lạnh lùng chợt cất lên, lọt vào tai tôi:"Có làm sao không? Đã nhỏ con như vậy rồi lại còn muốn làm khó bản thân nữa?" Giọng Hưng lạnh lùng, một chút tức giận chẳng biết do đâu mà có. Hưng bước lên trước mặt tôi, ngồi khụy một chân xuống, quay lưng về phía tôi, muốn để tôi lên lưng cậu cõng."Thôi không cần đâu, tao tự đi được." Tôi nhẹ giọng, bả vai có hơi run run, giọng khàn đặc như muốn khóc òa ngay tại chỗ."Chậc, tao không đôi co với trẻ con, lên đây đi." Hưng tặc lưỡi một cái, ngoảnh đầu lại nhìn tôi, có đôi chút mất kiên nhẫn.Tôi không thể làm gì khác ngoài việc leo lên lưng để Hưng cõng về phía phòng y tế.Bóng tôi và Hưng hắt xuống từng mảng gạch nơi sân trường, từng bước chân Hưng dẫm lên lá đều nghe bên tai tiếng xào sạc, xào sạc. Từ góc nhìn của tôi, Hưng trông thật cuốn hút bởi góc nghiên từ bên trên xuống của cậu. Đầu cậu hơi lấm tấm mồ hôi nhưng lại có một mùi hương bạc hà quen thuộc vẫn được cậu duy trì từ những năm cấp 2 đến tận bây giờ. Vẫn vương vấn chút đường nét đẹp trai "không tầm thường" của cậu, người này, sao có thể hoàn hảo vậy chứ? Hoàn hảo đến mức như muốn thiêu đốt trái tim người đối diện. Trong phút chốc, sân trường bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường, như thể cả thế giới chỉ có mình tôi và Hưng vậy.----Ngày viết: 8/4/2024Book cover…
There's another side that you don't know, you don't knowI can't wait to get you all alone, all aloneOnce I'm in there, ain't no letting go, letting goWatch me turn your mind into my homeBài hát : "Mind Games" Sickick…
khúc nhạc thầm lặng.…
Một cô gái bình thường trót trao lòng mình cho một đại tướng. Để rồi vướng vào biết bao nguy hiểm phía trước. Liệu chuyện tình này đi đến đâu?Cre: Luna…
fic ni m.anh tâm huyết lắm luôn á định viết lâu ròiii nhma cứ quên hoài nên mong mn ủng hộ với cả đọc xong cho m.anh 1 sao ná khaaa.…
Buổi trung thu cuối cùng mà tôi và người em trai tham dự...Phần tiếp theo của "Tiếng trống đêm trung thu".…
hành trình tìm đến tình yêu đích thực của cô gái Purvi và Shreya, liệu cả hai có phải là chân ái của nhau ? hay chỉ là người lạ mà biết hết tất cả về nhau ?…
Các bạn độc giả ơi nếu có đọc truyện của mình thì cho mình xin một sao nhé,xin chân thành cảm ơn ạ 🥰…
Cái xóm tụ hợp những con người bình thường của vũ trụ…
Truyện này đã 1 lần bị mất nay ta viết lại từ đầu và nếu có gì sai sót thì mong mọi người bỏ qua…
đừng chết, anh nhé…
Là ai đã từng cầm nhành cây viết tên mình dưới nắng hè chói chang rực rỡ, nói với cậu thiếu niên đó tên mình có nghĩa là, trái tim này vẫn luôn ở đây;Là ai đã từng dùng ánh mắt trong veo quá đỗi dụ dỗ cô đọc thuộc tên mình, dùng đầu lưỡi trao viên kẹo chua chua ngọt ngọt từ miệng mình sang miệng cô;Là ai đã từng kéo cô chạy như bay trong khu xưởng bỏ hoang, ngắm nhìn phép thuật thắp lên hàng ngàn ánh đèn từ những ô cửa của những ngôi nhà xung quanh;Là ai đã từng lao lên bậc thang chạy dọc theo sân khấu ngoài trời dưới cơn mưa tầm tã, đôi bàn tay nắm chặt của đôi trẻ lơ lửng giữa không trung.Và, ai đã tỉnh lại từ trong hồi ức thanh xuân, phát hiện bản thân đang ngồi bên ô cửa sổ trên chuyến xe lửa đang chầm chậm lăn bánh rời ga;Là ai trong khoang tàu ồn ào huyên náo toàn mùi mì ăn liền, nhìn ra ngoài cửa sổ mải miết nhìn ngắm những cánh đồng hoang vắng lướt qua vùn vụt và vầng mặt trời đỏ rực như lòng đỏ trứng, nhớ đến Darwin, nhớ đến đề thi môn Sinh học, nhớ đến cá hề, hải quỳ và địa yNhớ đến -cộng sinh, là mối quan hệ giữa hai loài sinh vật sống dựa vào nhau, đôi bên cùng có lợi, nếu một trong hai loài mất đi, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của loài còn lại, thậm chí là chết.Bắc Dã và Trần Niệm chính là hai con người như vậy.Bắc Dã - một tên đầu gấu, bất hảo chẳng có chút tương lai nào. Bố là tội phạm cưỡng hiếp. Mẹ là gái điếm.Trần Niệm - một cô học sinh giỏi, nhà lành, ngoan ngoãn với một tương lai sáng lạng đang chờ ở phía trước.…
tuổi mười bảy, cái tuổi đẹp nhất đời người…
100 ngày sau khi em chết…
một con nằm yênmột con đổi chỗ…
Làm sao mới có một người yêu mình thật lòng, nguyện ý cả đời kề bên đây?…
to say i love you so…
Sunghoon 23 tuổi, sống cuộc đời yên ổn với đống deadline và chiếc ban công nhìn sang nhà hàng xóm.Cho đến một ngày, anh hàng xóm chuyển đến - đẹp trai, hiền lành... và Sunghoon chính thức mất ngủ.Crush năm 17 giờ làm hàng xóm của mình phải làm sao ?Mơ một giấc mơ xuyên về năm 18 tuổi của crush thì tính sao nữa?Liên kết : Next door is love…