Vụng Trộm Thương Nhớ
Cố Trường An yêu Cố Trường Quân. Cô yêu anh đến phát điên phát dại. Cô yêu anh từ bé, tình cảm từ bé đến lớn cứ thế nảy mầm, đâm chồi, nảy lộc rồi ra hoa, kết quả..Anh gieo cho cô bao nhiêu hy vọng, lại nhẫn tâm đạp đổ hết tất thảy bấy nhiêu. Lại nhẫn tâm vứt bỏ cô, lại nhẫn tâm yêu người khác?Anh từ bé đã nâng cô như nâng trứng, đến một cái lá chạm nhẹ cũng sợ làm cô đau. Vì cái gì mà làm cô thất vọng hết lần này đến lần khác? Vì cái gì phải làm đưa cô đi từ thất vọng này đến tuyệt vọng khác? Vì cái gì mà đẩy cô vào địa ngục? Vì cái gì phải biến cô thành một kẻ điên điên dại dại, người không ra người, ma không ra ma...?" Cố Trường Quân, tôi hận anh! Tôi hận anh cả đời."…