Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Hoa hồng có gai, tình yêu cũng thế!Một đứa con gái mà người đời vẫn gọi là con hoang nhưng lại có được tình yêu của những chàng trai hoàn hảo trong xã hội.Người thứ nhất. Nếu hỏi cô có yêu họ không? Câu trả lời là có. Cô yêu họ, thật lòng thật dạ mong được ở bên họ suốt đời suốt kiếp.Nhưng cô là đũa mốc, người ta là mâm son. Ngàn lần không xứng đôi vừa lứa.Cô đã từng bỏ hết tự tôn của mình, mặt dày bám lấy người ta. Nhưng rồi sao? Cuối cùng thì vẫn là tại cô không xứng đáng.Bước vào cuộc tình thứ hai, cô như con chim sợ cành cong, mang hết kinh nghiệm của mối tình đầu ra để e dè, hoảng sợ.Nhưng người đó yêu cô là thật!…
Nhẹ nhàng, khẽ khàng tựa lông ngỗng, như đang nâng niu một giọt sương chứ không còn là một bờ môi nữa. Tay đưa lên ghì miết vô cái cạnh cằm bảng lảng mùi nếp đã qua chưng cất, Nhật dịu dùi mơn trớn phần da thịt lấp ló dưới kẽ môi Nghi. Làm cậu trai ấy nghẹo đầu nghẹo cổ, cố kéo cái vía ra khỏi cơn nóng hổi sát rạt. Thế nhưng, thay vì dứ dứ tay vô cái vầng trán lòa xòa gợn tóc kia để ngăn Nhật, Nghi lại thõng thò tay xuống nắm lấy bàn tay cậu. Từng ngón, từng ngón, Nghi đụng chạm vô riêng tư của các ngón tay Nhật, vừa mạnh dạn vừa rắn rỏi nâng niu cả nấy đốt với con tim như đang run lên từng đợt. "Nghi." Nhật dứt ra, rồi lại quét sượt qua mũi Nghi một lọn tóc như miếng rơm, làm cậu ngứa ngáy hết phần đốt sống mũi. "Thơm lên môi mình tiếp đi. Đừng dừng lại." Rỏ xuống đất một giọt mồ hôi, Nghi lợp lên màu môi mới, dúi hồn mình vào khóe môi Nhật. Nửa mê say nửa dè chừng, cậu không dám áp trọn đôi môi kia mà chỉ dám dừng lại ở phần viền rìa. Không có lời yêu đầu môi mà chỉ tại đây những nụ hôn nơi khóe miệng, cậu đã biết mình thương Nhật vội vàng như thế đấy. "Nhật, gọi tên mình đi."…
Người viết : DuyênTình trạng : Đang hoàn thành Thời gian : 28/1/2024 - ??/??/20?? Bìa truyện : Từ một nhóm chuyên làm bìa truyện cho các tác giả nhưng nay đã ngưng hoạt động. Vậy nên xin phép không tiết lộ. Sơ lược : Năm mười tám tuổi, một người con trai kì lạ đã bước vào cuộc đời của cô nữ sinh cuối cấp ấy. Cậu ta là ai? Người sẽ mang một tình yêu cháy bỏng đến bên cô? Người sẽ cùng cô thêu dệt nên một câu chuyện tình lãng mạn? Hay chỉ lặng lẽ gieo tương tư rồi bỏ đi? Nhưng tất cả đều không phải. Cậu ta không phải người thầm thương cô gái ấy, hay người cô ấy thầm thương, lại càng không phải người có mối quan hệ yêu đương với cô. Mà cậu ta chính là con trai của cô, tới từ tương lai. Nghe thật là hoang đường phải không? Tuy nhiên, đó quả thật là chuyện đã xảy đến với cô gái trong bộ truyện này. Còn việc người con trai ấy xuất hiện với mục đích gì, dần dần ta sẽ rõ.Đôi lời của tác giả : Đây chắc chắn không phải tác phẩm đầu tay của tôi nhưng sẽ là một trong những đứa con tinh thần đầu tiên của tôi trên ứng dụng viết truyện này. Tay nghề còn non nớt, chưa được mài dũa cho sắc bén hay mềm mại nên rất mong nhận được những lời góp ý của các độc giả. Đã gọi là truyện thì có những vấn đề đôi khi chẳng thực tế chút nào, vì thế, hãy giữ một suy nghĩ thật thoải mái trước khi đọc, đừng vì một vài chi tiết viễn tưởng hay phi thực tế mà trở nên cáu gắt, mang những lời lẽ không hay lên trên mạng (còn nếu là lời góp ý thì "lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau" nha).…
Bâng quơ một chút...3 giờ sáng.31/3/2020.Nghe 1 khúc nhạc, tự nhiên tớ hơi nhớ đến cậu. Rồi tớ nghĩ thêm 1 lúc, thì tớ nhận ra, tớ đang nhớ đến cậu thật. Hình bóng cậu ngập trong tớ rồi, giờ bản nhạc kia cũng như ta đóng vai chính vậy. Tớ thích cậu, còn cậu thì hững hờ, vô tâm. Giá như cậu biết, tớ thích cậu...Năm nay có lẽ là năm đặc biệt nhất, mùa hè này có lẽ là mùa hè đặc biệt nhất, và cậu có lẽ cũng là người đặc biệt nhất.Crush cậu vào mùa Covid, nghe kì thật đấy.Ta tình cờ gặp nhau trước mùa dịch, tớ định viết tiếp một trang tình yêu nào đó cho chúng ta, nhưng có gì đó đã vô tình ngăn tớ.Biết gì không?Là Covid đấy!Tớ không có lí do để gặp cậu ở trường.Tớ không có lí do để dự án mình đi chơi, tớ ngồi gần cậu.Tớ không có lí do gì để nhìn cậu cười.Chúng ta nhắn tin với nhau qua màn hình điện thoại, thật khó để cậu thấy ánh mắt long lanh của tớ khi bắt gặp cậu, thật khó để tớ đoán được cậu đang cười hay miễn cưỡng trả lời tin nhắn từ tớ. Cậu không đọc tin nhắn, cũng không trả lời tin nhắn, do cậu bận hay do tớ phiền nhỉ? Cậu như Hà Nội mùa Covid vậy, vừa gần gũi, quen thuộc, vừa lạ lẫm như tớ chưa bao giờ hiểu hết được vậy. Lúc thì hào hứng chia sẻ những câu chuyện thâu đêm với tớ, lúc lại hời hợt bơ tin nhắn của tớ. Lạ lùng thật, Crush ạ. Ước gì dịch nhanh hết đi, để tớ được phi ngay sang lớp cậu, nhìn cậu một cái, nói với cậu một câu, chào cậu rồi đi về lớp cũng được. Hay là ta tình cờ gặp nhau, cũng đủ để tớ vui cả một ngày rồi.Mùa dịch…
Rất bình thường nhưng cũng rất đáng suy nghĩ. Ai ai cũng có tình yêu , mỗi người hãy cảm nhận , suy nghĩ và tự trả lời câu hỏi cho chính bản thân mình Yêu Một Người Có Lẽ?…
Nhân duyên kì diệu thế nào? Là khi 101 người không quen biết gặp gỡ nhau và cùng tạo nên một vựa muối từ nho nhỏ đến lơn lớn, còn lăm le thôn tính tất cả các vựa muối trên Thế Giới. Một ngày nọ, các bản tin có uy tín trên toàn cầu đưa tin khẩn cấp - rằng không biết nguyên nhân nào mà nước biển ngày càng nhạt. "Chúng ta có nên trả bớt muối về lại cho biển?" 101 người phè phỡn trong phòng tập, vừa theo dõi tin tức vừa thủ thỉ cùng nhau. Cùng fangirl "nếm" thử độ mặn của 101 người, nhé? ----- Viết bởi CCie101. Mọi bản quyền chất xám thuộc về account này. Mong mọi người tôn trọng và ủng hộ.…
Mấy má ơi tôi bị lôi cuốn vào mấy truyện H+ rồi huhuhuhu fic này nhiều H+ lắm đó nếu có gì không vừa ý hãy ghi vào phần bl để cho tui thêm ý kiến nha.…
Tên:Tiểu Công Chúa Đáng YêuTác Giả:Nguyễn Hồ Ái LinhCốt Truyện:Nguyễn linh my(18t)nó:thất lạc phụ vương,mẫu hậu từ nhỏ được gia đình có chút tiếng tâm trong tỉnh nhận nuôi.phụ vương và mẫu hậu ruột là vua và hoàng hậu vũ trụHuỳnh bảo minh(19t)hắn:thái tử của một vũ trụ tương phản nhưng không xấu xa mà rất thân với vũ trụ này.âm thầm theo nó từ lúc biết nó chính là người con gái mình thương và chờ đợi trong bao năm.Thể Loại:Truyện Teen,Huyền Ảo,Sủng…
Hạ Nguyệt tôi lần đầu tiên gặp em đã định em là gà nhà của mình.Nhưng không biết tại sao tôi lại yêu con gà này được chứ.Hửm em thích tôi .Không tôi không thích em mà là tôi yêu em."Vậy lúc trước em là gà của chị à. "Thiên Cửu tức giận nói. "Làm gì có chị định em là phu nhân gà của chị mà. "Hạ Nguyệt nói. "Hừ dẻo miệng ra ngoài sân mà chăm sóc gà của chị đi tôi sẽ không quan tâm.Thiên Cửu nói rồi vứt cho Hạ Nguyệt một cái chăn rồi xoay người lại đóng cửa. Bỗng nhiên ta muốn rút lại tất cả lời nói trước đó. Mỗ nữ vừa nghĩ vừa ôm chăn khóc ròng đưa tay gõ cửa cầu xin.…
Ngày đầu tiên gặp em...."Hoàng, chỉ còn lượt này nữa thôi là thắng, mày phải cố lên". Thằng Bi Béo vừa thổi thổi vào đầu gối bị chầy xước đỏ của tôi vừa vỗ vỗ vai động viên. Tôi dù nước mắt đã lưng chòng vì đau nhưng vẫn mím môi gật đầu với nó với tinh thần quyết tâm cao độ. Bi Béo nhìn tôi như gửi trọn niềm tin vào một chiến thắng đã đến rất gần.…
Kết thúc kì nghỉ hè. Phương Hoa và cô bạn Giai Tuệ cùng nhau bắt đầu một khóa học mới. Vừa vào lớp Giai Tuệ đã nhắm trúng Thiên Kỳ 1 cậu bạn có vẻ ngoài rất đẹp, gốc nghiêng siêu bén...…
Lục Cẩn Ninh, thiên kim mất tích nhà họ Kiều. Cô lăng bạt hết nơi này đến nơi khác, cuộc sống cục khổ. Năm 20 tuổi vừa may gặp lại Nhạc Tử Huân. Tình yêu của họ chớm nở....…
Thật sự mình không giỏi văn và cực yếu môn này, nhưng hôm nay mình vừa chia tay thật sự với 1 mối tình kéo dài 8 năm nay và có lẽ sau hơn "1000 lần" chia tay vì cãi nhau có lẽ lần này là kết thúc. Sẽ không phải là 1 câu chuyện mình muốn viết nếu cô ấy không phải mối tình đầu của mình. Đây là chuyện tình yêu thật của tụi mình cho nên những chi tiết sẽ lộn xộn và lời văn sẽ lủng củng kèm sai chính tả. Gần như chuyện 2 đứa mình 99% là đã có hồi kết tuy nhiên mình vẫn chưa muốn viết ra đây. Mình nghĩ mình sẽ không viết nó kết thúc, hoặc các bạn có thể chọn cái kết theo ý các bạn muốn, cũng khuya và bắt đầu qua ngày mới rồi, mình vào chuyện luôn đây.…
Nó hơi mệt nên nằm bò ra bàn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi nhẹ nhàng lay lay trong tiếng gió quạt. Mắt lim dim có vẻ sắp ngủ.Hạ khẽ hít một hơi. Người nó khá thơm mùi nước giặt. Không bị lẫn mùi mồ hôi.- Không cần phải ngửi, tao biết tao thơm mà.- ... Hạ câm nín, chỉ lặng lẽ rút ra cho nó một tờ khăn giấy. - Lau bỏ đi, tí thấm ngược lại ốm.Thấy nó không trả lời, Hạ lại đưa tay định nhét lại vào cặp. Bất chợt, nó nắm lấy cổ tay Hạ.- Á, mày làm cái trò gì đấy? Bỏ tay tao ra.- Mày lau cho tao.- Không, mày có biết bao nhiêu mắt đang nhìn tao với mày không?- Lỡ tí tao ốm thì sao?Nó lại chỉ biết câm nín. Đúng là lời của mình tự bẫy mình.Nó suy nghĩ một chút, vẫn là tại mình quan tâm trước.Hạ đưa tay, khẽ nắm lấy tóc nó, nhẹ nhàng lấy giấy thấm mồ hôi trên mặt. Xong việc, nó vò tóc Hải rồi nhét vào tay nó tờ giấy vừa lau.- Đồ của ai nấy nhận nha.Hải không nói gì, chỉ nhận tờ giấy rồi úp mặt vào bàn, cười khẽ.…