Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Lớp 11A1 có một cặp cận song sinh! Cùng học tốt, rèn luyện đạo đức cũng tốt, tính tình cũng rất tốt! Dễ nói chuyện, luôn nhiệt tình giúp đỡ bạn bè, thầy cô. Thậm chí là cùng họ Trần, cùng đeo kính luôn! Chỉ là khác nhau khuôn mặt, nếu không thì cả lớp 11A1 thực sự tin rằng lớp họ có phân thân."Nam châm một đầu âm, một đầu dương mới có thể hút được nhau!""Thì sao chứ? Quá bình thường luôn! Giống nhau như tụi mình nè mới là tướng phu phu đó!"Hi vọng hai cháu An và Chấp sẽ trở thành cảm hứng học tập của tôi.…
Truyện lấy từ cảm hứng và trí tưởng tượng trong cuộc sống của mình nhé.Thời gian ra chương mới: Mỗi tối hằng ngày nhé. _____________________ Tôi và Thái Bình có vẻ có duyên từ nhỏ. Dù chừng ấy năm nhưng vẫn có rất nhiều ấn tượng về nhau. Khuôn mặt tạc tượng và khả năng học tập ấy khiến tôi phải xao lòng. - Cái má này còn mềm như trước nhỉ! - Có vẻ như tôi vừa lỡ lời gi với bạn Như rồi hả, cho tôi xin lỗi nhé! - Hình như tôi thấy bạn để ý tôi hơn tôi nghĩ đấy. Những lời mật ngọt này sẽ đi đến đâu đây...…
Tác giả: Emi MoonNhân vật chính: Yên Chi, Trần TuyênNhân vật kết hợp: Ái Linh, Tần Mạnh, Thanh Lương-------Yên Chi: "Là em nợ cô ấy, em muốn trả lại những gì vốn thuộc về cô ấy"Trần Tuyên: "Em nợ cũng có nghĩa là anh nợ, chúng ta có thể cùng trả, em nghĩ cái gì vốn thuộc về cô ấy cũng được, nhưng từ đầu anh đã không phải là của cô ấy."--------Trần Tuyên: "Yên Chi, em có thể nhìn thấy tình cảm của cô ấy dành cho anh, sao em không thể quý trọng tình cảm của anh dành cho em."Yên Chi: "Trần Tuyên, em sợ ...... tất cả đều là giả."--------Anh giống như gió, dù em có bước thế nào cũng không với tới được. Lúc anh ngoảnh lại, đã là lúc em muốn buông tay, buông cảm xúc sâu nặng ngày xưa ấy. Em sợ chính mình sẽ còn gì nữa. Lúc em cô đơn nhất, lúc em sợ hãi nhất, lại không có anh bên cạnh, là cô ấy đã ở bên. Trần Tuyên, đã 5 năm rồi. Em không còn là Yên Chi của ngày xưa nữa.…
Có người yêu không khó! 2024 rồi, chủ động lên! ***"New year, near you" gồm một vài mẩu truyện ngắn viết ngẫu hứng trong dip Tết Giáp Thìn 2024. Chúc mọi người năm mới vui vẻ!Bìa: Canva (edited by Cammmnee) 9.2.2024 (30 Tết)Cammmnee…
Ở nơi tận cùng của tuyệt vọng, anh tìm được một mặt trời nhỏ của riêng mình. Nụ cười tựa nhưng ánh nắng ban mai, đôi mắt trong veo cùng sự quan tâm dịu dàng cô dành cho anhNhững ngày đầu tiên tiếp xúc với cô, anh lo lắng, hoảng loạn bởi anh sợ rằng cô gái bé nhỏ, ngây thơ ấy sẽ bị anh vấy bẩnCô lúc đó lại vô cùng đơn thuần. Anh càng tránh xa, cô lại càng muốn lại gầnCô không giống như những kẻ kia. Không chê bai anh, không khó chịu với anh, luôn quan tâm anh nghĩ gì, luôn cười thật nhiều với anh Trong cả thời thơ ấu của mình, anh đã phải chịu đựng vô vàn những tổn thương không đáng có. Anh cũng dần căm ghét thế giới này bởi nó quá tàn nhẫn, càng vô cùng hận những kẻ đã khiến anh bước đến vực sâu như ngày hôm nayNhưng cô xuất hiện, trở thành mặt trời duy nhất soi sáng cho thế giới đầy đau khổ của anh. Cô từng bước đưa anh ra khỏi những đau thương của quá khứ. Dạy anh cách yêu thương thế giới này cũng gieo trong anh một tia hi vọng về cuộc sống tràn đầy hạnh phúc trong tương lai.Ngày hôm đó, cả căn phòng vô cùng lấp lánh, những tia nắng dịu dàng hắt lên khung cửa sổ, khung cảnh hết thảy vô cùng ấm áp. Chỉ là mặt trời nhỏ của đời anh đã không còn tỏa sáng được lần nào nữa...…
#Skyflower#Câu chuyện được xâu chuỗi bằng từ khóa ''Lucid dream''."Xin lỗi... hay cảm ơn?Con đường đã thẳng tắp, tại sao vẫn rơi vào mê cảnh, tàn... Tại sao vẫn chệch đường ray, đi về quá khứ, tan...""Cho dù là yêu hay không yêu, hận hay không hận, dòng đời vẫn chỉ có thể cho ta chọn một kết quả: Đã yêu thì đừng hối hận, mà đã hận thì đừng nói yêu."''Anh sợ, sợ cái cảm giác mất mát này. Cơn ác mộng này đã đeo bám anh suốt gần chục năm nay, hà cớ gì, nó lại luôn mịt mờ như một làn sương như thế?...''Diệp Hy và Ảnh Dương đã cùng nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân quý giá. Cho đến khi trải qua rồi, mới nhận thấy thời gian trôi qua quá nhanh, hình như đã vuột mất điều gì. Đã từng cùng chung bước, giờ lại khác nhau lối về. Cùng xuất phát từ một chân trời, vì sao lại dễ dàng buông tay như thế? Hai đường thẳng song song cứ thế bước đi, chỉ có thể lặng thầm nhìn đối phương mà không thể sẻ chia niềm vui nỗi buồn. Những tin đồn to nhỏ, những hiểu lầm sâu sắc, ai cũng mang trong mình nỗi hoài nghi riêng. Sau tất cả, ta lại không đủ can đảm để làm, quyết định ra đi. Biết bao tờ giấy vò đầu bứt tai mới viết được vài chữ, lại bị chính tay mình quẳng vào thùng rác. Mỗi ngày hai người đều vô tình nhìn ra lớp học đối diện, ánh mắt lướt qua dáo dác kiếm tìm bóng của một người xa lạ. Vô tình nhìn thấy, vô tình buông lời dò hỏi, rồi lại vô tình đặt cả người ấy vào trong tâm; luôn tự lừa dối bản thân nhưng thực ra là con tim mách bảo ta làm vậy. Tôi nhất định sẽ một lần nữa tìm ra bầu trời của cậu!…
Nam chính là Dương Khoa là một thanh niên sống ở Việt Nam nhưng số phận không may mắn mang trong người căn bệnh hiểm nghèo khi mất ở độ tuổi còn xanh chưa thực hiện được những ước mơ của mình. Ông trời thương xót cho hắn cơ hội được sống lại tại thế giới khác. Không những thế, vận mệnh còn vì hắn mà an bài một con đường đi tới đỉnh cao nhân sinh. Liệu rằng hắn có thể từng bước đi lên chinh phục được vinh quang ấy? (Chắc chắn là có rồi.)…
Chẳng có con đường nào là trải đầy hoa hồng. Chẳng có thành công nào mà không phải vượt qua gian khổ. Chẳng có một ai mà không mắc những sai lầm. Chẳng có tình yêu nào bền chặt nếu thiếu niềm tin cho nhau.Trong tình yêu điều quan trọng nhất là gì? Là niềm tin của đối phương dành cho nhau, một khi đã không có, tình yêu này sớm muộn cũng không có kết quả tốt đẹp.Hai người đã giữ cho mình quá nhiều bí mật, và chính những bí mật đó là khởi đầu của đau thương. Rốt cuộc tại sao phải chôn dấu, rốt cuộc tại sao không muốn nhắc lại, rốt cuộc tại sao không có can đảm để sẻ chia cho nhau? Quá khứ ngày đó rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Khi từng chuyện được phơi bày ra ánh sáng, liệu hai ta có còn cơ hội?Quá khứ, do sự rụt rè của tuổi trẻ mà lạc mất nhau, hiện tại đã là những con người trưởng thành, chẳng lẽ hai ta lại một lần nữa chia xa?Bắt đầu bằng sự lừa dối, kết thúc bằng những hiểu lầm. Sau cùng, Câu Trả Lời Của Định Mệnh sẽ là gì? Bên nhau trọn đời hay xa nhau mãi mãi?…
Thẩm Ái là một nữ lưu manh chuyên chạy loạn khắp nơi gây hoạ.Tiếng xấu đồn xa, ỷ gia thế hơn người, bắt nạt đồng học, trêu đùa nam sinh,.. không chuyện ác nào không làm.Chính là một ngày nọ, Thẩm Ái vô tình gặp phải Hứa Ngôn - học bá cao cao tại thượng, khí chất thanh lãnh như tiên nhân trên trời, không nhiễm chút khói lửa nhân gian.Vừa gặp liền thích, chiến lược theo đuổi bày ra đủ loại tư thế, thế nhưng nam thần một chút cũng không lay động, mỗi khi nhìn thấy cô, chán ghét đến cực điểm.…
Tác phẩm: Hong Kong1 Tên gọi khác: Ánh Sao Và Bầu TrờiTác giả: Niệm Niệm Niên Niên. (H.L)Thể loại: Đô thị thanh xuânBối cảnh: Việt NamCP chính: Nguyễn Đình Duy - Vũ Khánh Linh______________Trong tình yêu có một quy luật, chính là quy luật ba tháng.Ba tháng đầu tìm hiểu.Sáu tháng sẽ thích.Chín tháng là yêu nhau.Một năm để xác định xem mối quan hệ ấy có thể đi với nhau được hay không.Vậy mà nó lại thực sự dùng những ba năm để yêu duy nhất một người - một người suất sắc đến mức nó chạy nhanh như vậy, vẫn không còn cách nào khác, bỏ lỡ.Chỉ là một lần ghép ngẫu nhiên, chỉ là một vài lần call video, chỉ là từng vui vẻ đến vậy, chỉ là từng trao đi chân thành nhiều như thế. Cuối cùng, chỉ là một câu nói đã kết thúc.Trong "Hoa Hồng Đỏ" của Bán Tiệt Bạch Thái có một đoạn thế này:"Tình cảm phát triển thành tình yêu có lúc chỉ trong một ý nghĩ, có khi vượt qua cả núi sông.Cô và anh chính là khoảng cách giữa núi và sông."Đến với các tác phẩm khác, độc giả sẽ học được cách yêu.Đến với Hong Kong1, tôi mong các bạn độc giả sẽ học được cách buông bỏ.Buông bỏ cho họ, chính là giải thoát cho chính mình.____________⚠️ Không reup trước mọi hình thức, không lấy ý tưởng khi chưa được sự cho phép.‼️Tác phẩm dựa trên một cuộc gặp gỡ có chút duyên phận của tôi, nên tôi sẽ không cho phép bất cứ ai mang nó đi đâu hết.❗️Hai CP chính của tác phẩm có nguyên mẫu ngoài đời.…
Tên gốc: Tiểu Tinh Tinh, tự giá điểm trạm quá laiTác giả: Mộ NghĩaThể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết , Vườn trường , Nhẹ nhàng , Đô thị tình duyên , Ấm áp , 1v1 , Nữ chủTình trạng bản gốc: HoànSố chương: 85 chươngTiến độ edit: Chưa biết T.TNgày mở hố: 19/04/2020Nhân vật chính: Hiểu Sân Tinh, Lộ Phong PhồnEditor & Bìa: Sshu BéoVĂN ÁN1. Lần đầu tiên trông thấy Hiểu Sân Tinh, người nào đó hùng hùng hổ hổ đánh giá: "Y hệt như một thằng đàn ông, ai mà dám thích?"Ai ngờ......Cũng chính là người nào đó, thay đổi phong cách một mạch, chỉ cần chuyện gì liên quan tới cô đều như đánh mất lý trí, không thể kìm chế mà mềm lòng."Không nghĩ tới cậu lại giống như là một viên......" Một tay cậu chống ở bên hông cô, người hơi hơi cúi xuống dưới, khóe miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt "Một viên kẹo mềm."Ngọt chết ông đây rồi!2.Một buổi tối, Lộ Phong Phồn kéo Hiểu Sân Tinh đến một góc trường học, cậu chỉ vào vách tường, ánh mắt lạnh băng: "Tự phạt đứng đi."Hiểu Sân Tinh: "...... Tớ không phải chỉ cùng nam sinh kia nói nói có mấy câu thôi sao, làm gì đến nỗi bị phạt?"Lộ Phong Phồn một tay nâng cằm, một tay ôm eo, đem cô đè ở trên vách tường, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Đến nỗi."Hiểu Sân Tinh: "......"Dấm vương mặt lạnh bá đạo vs thiếu nữa bất lương ngoài lạnh trong nóng.Chỉ có em, mới có thể làm anh cởi bỏ áo giáp, nhu tình mà chống đỡ.P/s: Thanh xuân vườn trường, ngọt đến sâu răng~Lời editor: Đây là một hố mới đào, hi vọng cả nhà ủng hộ. Tung hoa t…
Nói về 1 cô gái tên là Hạ Lâm , vì vô tình bắt gặp ny đg hôn 1 cô gái nóng bỏng một cách say đắm. Cô ko tin vào mắt mik, cô chạy lao ra đường và gặp tai nạn giao thông. Khi nghĩ rằng mik đã chết thì có 1 vị công tử ăn mặc hết sức rừm rà xuất hiện trong giấc mộng của cô. Cô tỉnh dậy và bik mik đã trở thành Thiên kim đại tiểu thư của tướng quân ở Vương quốc Chu Dân. Thời gian cô nàng Hạ Lâm ở đây rất thú vị. Nếu mún tìm hiểu nó thú vị như nào thì hãy xem truyện nhé!!…
Nam nữ chính yêu nhau từ thời cấp 3. Phụ huynh cũng đồng ý. Nhưng vì đam mê của nữ chính mà họ đã không còn yêu nhau nữa cũng vì khoảng cách và vì gia đình cũng không thích đam mê của cô. Nhưng sau đó khi nữ chính đã có chỗ đứng trong công việc thì cô đã gặp lại nam chính . Lúc này anh là một doanh nhân thành đạt. Họ gặp nhau trong một buổi phỏng vấn.…
Bạn sẽ làm gì nếu như được một cơ hội tái sinh, làm lại cuộc đời mình???Đêm muộn đã bắt đầu nhấn chìm cả thành phố. Ánh sao trên trời lúc mờ lúc đậm, ẩn hiện qua những tầng mây dày. Cô đang ngồi trong công viên, tay cầm chai rượu. Men rượu bắt đầu len lỏi vào các nơ ron thần kinh khiến cô bắt đầu cảm thấy không còn tỉnh táo. Cô nhìn lên trời, trăng hôm nay tròn quá, vừa to vừa tròn khiến người ta giật mình. Bỗng nhiên cơn buồn nôn ập đến, cô vội vàng nhìn xung quanh xem có thùng rác nào không nhưng không có. Vội vàng cô chạy đến bên cạnh hồ nước rồi tuôn xối xả xuống đó. Cô biết là hành động của mình là không đúng nhưng tình thế cấp bách, còn hơn là nôn lên bãi cỏ. Mô đất sát bên hồ quá trơn, kèm theo việc cô đi chân đất cả quãng đường khiến cô trượt chân rơi xuống hồ.TÙM...- CÓ AI KHÔNG? CỨU VỚI...…
Tôi - Sinh viên năm thứ hai trường Y, chuyên ngành Điều Dưỡng Đa Khoa, luôn vỗ ngực tự hào mình là một nữ thanh niên thời đại mới đạt 3 giỏi đúng chuẩn: Giỏi ăn. Giỏi ngủ. Giỏi trốn tiết. Trong kì thi đại học cao đẳng đó tôi đã dùng hết mười phần công lực từ lúc bú mẹ để cố gắng lọt vào một trường đại học nào đó, bởi tôi nghe giang hồ đồn rằng sinh viên sống an nhàn tự tại, ăn xong ngủ, ngủ xong chơi. Quả nhiên động lực ấy đã thúc đẩy tôi mãnh liệt, tôi thành công đạt được mục tiêu của mình.Tôn chỉ sống trên đời của tôi là: Một: Không có đồ ăn thì chấn lột, cướp bóc. Có đồ ăn tuyệt đối ăn sạch không bỏ dở, nếu có thể thì liếm bát sạch bóng đến soi được gương càng tốt. Và chắc đó cũng chính là lý do các cô chú nhà bếp ở căng tin mỗi lần nhìn thấy tôi tới là tình yêu thương như biển Thái Bình dạt dào. Hai: Nếu có thể ngồi tuyệt đối không đứng, nếu có thể nằm tuyệt đối không ngồi và quan trọng nhất là nếu có thể trốn tiết tuyệt đối không bao giờ lên lớp. Lảm nhảm vậy đủ rồi, việc chính tôi muốn nói ở đây là Tôi - Một thanh niên với những phẩm chất xuất sắc như trên đã và đang gây ra chuyện động trời gì thế này! Tôi đang tràn ngập trong cảm giác tội lỗi và hơn hết là hối hận. Tại sao sáng nay tôi lại lên chuyến xe Bus định mệnh này để rồi cuộc sống sinh viên an nhàn của tôi bắt đầu trở thành những tháng ngày đẫm máu và nước mắt từ đây! Doraemon ơi, cho mình mượn máy quay ngược thời gian có được không?…
Một người thầy xàm xí từng dạy: " Nguồn gốc của mọi bi kịch là cố chấp, không chịu buông bỏ."Linh Chi mỉm cười nhưng mắt không ngừng rơi lệ.Đã đến lúc nó phải buông bỏ. Buông bỏ cái chết của ba mẹ, buông bỏ tình yêu chết tiệt, buông bỏ sinh mệnh...Linh Chi nhắm mắt, thả người rơi tự do xuống con sông sâu chục mét.Tờ báo nhăn nhúm bám víu bên thành cầu với tiêu đề nổi trội: Vợ chồng son của tập đoàn SONA đón chào cặp song sinh long phụng.******Yêu là gì?Là khi anh và em, âm dương cách biệt, anh vẫn yêu em.Là khi em không thể nhớ lại, cũng không quên đi cách yêu anh.******Đặng Vũ Duy, anh lớn của trường SAGOSCHOOL.Hà Linh Chi, con ngốc từ nước ngoài về.Ảnh: pinterest…
Tớ không nghĩ đây là tóm tắt truyện, nhưng đây là vài điều thuộc về bé ngoan của tớ: Không sống, cũng chẳng chết. Hải Miên là bé ngoan, hôm nay bé ngoan vẫn đang loay hoay trong góc nhỏ của riêng mình, bận rộn với mấy sợi cảm xúc mà em có, cẩn thận từng tí một mà đan chúng. Nhưng có lẽ, bé ngoan cũng không quá khéo tay, cứ nhìn vào thành phẩm mà em mãi mê đan là biết. Thế nhưng, Hải Miên không quá để ý, cứ vùi đầu vào đan, vụng về dệt nên câu chuyện đời mình - chỗ trống cứ cố điền vào, chắp vá xong lại buộc tạm một nút thắt nhỏ rồi cắt ngang để còn đan thứ sợi ấy vào chỗ khác; vài chỗ lại thừa, nhưng bé ngoan lại chăm chăm thêm vào. Bé ngoan cứ đan, đan mãi, đan đến khi tất cả rối tung lên, cứ quấn cả vào nhau mà thành một mớ hỗn độn. Ôi chao, sợi thì chực đứt, sợi thì chẳng rõ đầu đuôi. Thảm không nỡ nhìn - để miêu tả mớ hỗn độn đó chỉ có vài từ như vậy. Nhưng Hải Miên cũng không bận tâm quá nhiều, chỉ lẳng lặng ôm nó vào lòng, ngả lưng xuống giường. Thể loại: tình trai, thanh xuân, chữa lành, thầm mến. ___________________________ Note: bé ngoan của tớ sẽ có một "người lớn" em mượn vai tựa đầu, nhưng chẳng liên quan gì đến tuổi tác đâu nhé. Người lớn của em dịu dàng, nhưng không phải người dễ tính; người lớn của em không phải người tốt bụng, nhưng là người có bàn tay sạch sẽ, ấm áp. Hải Miên ơi Hải Miên, nhờ người lớn của em gỡ rối nhé. Cuối cùng, tớ mong ai đó vô tình tìm thấy bé ngoan của tớ sẽ để lại cho tớ vài lời hỏi thăm lắm, tớ…