nha em
…
Một câu chuyện nhẹ nhàng, ấm áp!!Nếu bạn thích một câu chuyện có diễn biến kịch tính, gánh đua,.. thì bạn đã vào nhầm chỗ rồi.…
Tác phẩm đầu tay không tránh được sai sót có gì mong được mọi người thông cảm…
Thánh Tông Hoàng Đế lên ngôi năm mười tám tuổi, không ngừng cải cách chính sách trị nước, tổ chức thi cử tuyển chọn nhân tài, trọng dụng quan lại thanh liêm, thẳng tay trừng phạt kẻ phạm tội bất kể địa vị. Dưới thời Hồng Đức, dân chúng đời sống ấm no, trên đồng bông lúa trĩu nặng, khói bếp nghi ngút vươn lên những mái nhà san sát.Trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử - chương Nội Thiên - thiên Đại Tông Sư, trích phần hỏi đáp giữa Nam Bá Tử Quỳ và Trang Tử: "kỳ vi vật vô bất tương dã, vô bất nghênh dã, vô bất hủy dã, vô bất thành dã, kỳ danh vi anh ninh". Dịch nghĩa là "đã là vật thì không lúc nào không đưa, không lúc nào không đón, không lúc nào không hủy, không lúc nào không thành, tên nó là anh ninh" (một số bản dịch là oanh ninh). Nếu đọc một câu này thì sẽ không hiểu rõ, nhưng đọc cả đoạn đối thoại của Nam Bá Tử Quỳ và Trang Tử sẽ thấy ý Trang Tử là: muốn dạy Đạo cho người có tài thánh nhân nhưng không có đạo thánh nhân thì phải gạt thiên hạ, gạt vật và gạt sống ra ngoài lúc đó mới thông suốt Đạo, thông suốt rồi có thể thấy được một điều duy nhất còn tồn tại là đúng đắn. Cho nên anh ninh (chạm yên - Nhượng Tống dịch) nghĩa là tiếp xúc với ngoại vật mà không bị dao động và vẫn giữ được tinh thần bình thản điềm đạm. Đây cũng là tinh thần phá án được duy trì xuyên suốt mạch truyện, luôn giữ vững tinh thần và đầu óc không để nó bị loạn bởi những vật xung quanh, cuối cùng là tìm được hung thủ.Một số chi tiết, nhân vật và địa điểm trong truyện là hư cấu, những sự kiện có thật trong lịch sử s…
✨ Thể loại: Hiện đại, Tình cảm, Song khiết, 1v1, Hào môn thế gia, HE✨Editor : Bé Thỏ Lạc Đường✨ Văn án: Lần đầu Lê Uyên gặp Minh Sán ở trong hẻm nhỏ âm u, thiếu nữ 18 tuổi bị bọn người đòi nợ ấn trên mặt đất, cả người toàn thương tích.Anh xoay người đang muốn rời đi, lại bị cô dùng sức nắm lấy ống quần, lực đạo lớn đến doạ người.Thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn anh cong môi cười vô tội lại đáng thương."Tiên sinh, có thể nào mang tôi về nhà hay không ?"Ngày nọ, người trong giới phát hiện doanh nhân mới nổi xưa nay bạc tình, tàn khốc trên thương trường Lê Uyên vậy mà bên ngoài nhặt về một cô nhóc không rõ lai lịch.Anh cho cô ăn mặc, cho cô đi học, giúp cô trả hết nợ nần, cho cô sủng ái mà vô vàn nữ nhân ghen ghét.Trong lúc nhất thời, lời đồn đại nổi lên khắp nơi.Có người nhắc tới, anh chỉ nhàn nhạt ngước mắt, không chút để ý: "Chỉ là dưỡng sủng vật mà thôi."Vì thế mọi người đều hiểu rõ, đều nói Lê Uyên bất quá thích chơi đồ lạ, thiếu nữ tuổi trẻ tươi mới dùng không được bao lâu liền mất hứng thú.Lời đồn đại truyền đến tai Minh Sán, cô chỉ ngoan ngoãn mỉm cười, không nói một lời.Về sau tin tức Lê Uyên đính hôn truyền đến, cô để lại thẻ ngân hàng kếch xù coi như báo ân, rời đi sạch sẽ, lưu loát.*Cách biệt sau thời gian dài, hai người gặp lại.Sau hậu trường hội đấu giá, Lê Uyên đem Minh Sán ấn ở góc tường. Giống như người lạnh lùng và cao ngạo trong quá khứ không phải anh, anh rũ mắt, giọng nói hơi khàn khàn như đang cầu xin"Chúng ta về nhà được không?"…