Thanh Xuân Của Chúng Ta
"Thanh xuân là gì??" Khi đánh cụm từ này lên mạng để tìm kết quả thì có hàng trăm nghìn câu trả lời tuông ra. Nhưng với tôi câu trả lời chính là "Thanh xuân là sự tiếc nuối".…
"Thanh xuân là gì??" Khi đánh cụm từ này lên mạng để tìm kết quả thì có hàng trăm nghìn câu trả lời tuông ra. Nhưng với tôi câu trả lời chính là "Thanh xuân là sự tiếc nuối".…
Những câu thơ về cuộc đời hắn ta: tự tin cho đến tự ti, vui cho đến buồn.…
Nơi cho ta thấy sự bí ẩn của một nơi không thực sự tồn tại mà do chính tâm hồn mình tạo ra nó+Việc khai thác những góc khuất trong nơi sâu thẩm bên trong mình là chìa khoá giúp ta chạm tới "Sinh mệnh trắng"~Hành trình mở ra cánh cổng tối và phiêu lưu khám phá đến vùng đất mới như nào...Hãy xem tiếp.…
Ảnh trong máy…
Công: Thanh Ninh-/Thanh Đoan/Thụ: Kỳ An-/Kỳ Diên/Và 1 số nhân vật đc thêm vào dựa vào những bộ truyện lấy cảm hứng. Vui lòng đừng bôi nhọ danh dự của tác giả. Tác giả khá nhỏ tuổi, làm tiểu thuyết cũng chỉ vì đam mê,..Ko có tư tưởng cố định, lm truyện ko hay xin mn góp ý.Nếu đã ko hợp ý, xin hãy bơi ra chổ khác.…
Tiểu Thụ Tà Ma rãnh rỗi quá nhưng lại không muốn lấp hố :)) đành lên đây xàm xí tí …
" Có còn thích anh không? " Đức Trọng ghé sát vào tai tôi hỏi Tôi giật mình , ngơ ngác nhìn anh. Khoảng cách giữa tôi và anh thu hẹp lại , mặt tôi đỏ bừng lên vì ngại .Tôi đang cố gắng bình tĩnh để không ai nhìn thấy biểu hiện ngại ngùng của tôi bây giờ" Anh hỏi ai ạ "" Ở đây còn em ngoài ai"…
Hmmm okayĐây có thể gọi là một tuyển tập những bài viết ngắn lảm nhảm của mình, một đứa mười bảy tuổi học đòi trở nên thời thượng như một cô nàng hai mấy, tự cho mình già đời và khùng điên hết cỡ. Đơn giản là đầu mình luôn chật kín với những suy nghĩ linh tinh và mình chọn cách viết ra để đả thông đầu óc, với niềm tin nhỏ nhoi (thực ra bự đùng) là cũng có nhiều người có suy nghĩ giống mình, và được truyền cảm hứng bởi những gì mình viết. Mình không đảm bảo độ giải trí nhưng mình đảm bảo độ chân thực, những gì mình trải nghiệm trong các bài viết đều dựa trên đời sống hằng ngày của mình.…
By @_sparkling3004Bìa @BlackCat_Team…
Cuộc sống là để nếm thử và trải nghiệm. Bạn biết không quan điểm tình yêu của tôi như đi ăn buffet vậy, có vô vàn món ngon và bạn cần nếm từng món một để biết món nào phù hợp với bản thân nhất.Tuổi trẻ để thử mà, hãy cho bản thân tiếp xúc nhiều mối quan hệ đến cuối hãy tìm một anh chàng có thể hợp nhất và đồng hành cùng nửa chặng đường còn lại.…
3 năm tưởng chừng như một khoảng thời gian dài, nhưng nó vẫn là chưa đủ đối với Lục Hoàng Minh để quên đi một người con gái đã để lại cho anh những tổn thương về mối tình đầu. Người ta nói đúng tình đầu đến nhanh rồi cũng sẽ đi nhanh nhưng dư âm mà nó để lại đều khắc sâu vào trong tâm trí mỗi một người để bây giờ khi họ nhìn lại sẽ cảm thấy nhớ về một thanh xuân đẹp đẽ cùng người đó tận hưởng những ngày tháng buồn vui…
Cô theo đuổi anh, anh miễn cưỡng chấp nhận, suốt 3 năm yêu nhau cô luôn là người chủ động trong mọi việc. Anh chưa bao giờ giận dỗi cô, chưa bao giờ tỏ thái độ với cô cũng chưa bao giờ nói lời yêu cô, cuộc tình này giống như cô độc diễn vậy. Cô cũng chỉ là một con người mong muốn nhận được sự quan tâm từ người mình yêu. Ngày cô nói cô muốn chia tay, muốn đi du học cũng là muốn anh giữ cô lại muốn biết rằng anh cũng yêu cô muốn giữ cô bên mình nhưng anh chỉ lạnh lùng đồng ý rồi quay lưng bước đi như thể cô chẳng là gì của anh. Ngày cô lên đường anh cũng không ra tiễn. 4 năm sau cô về nước và bắt đầu 1 cuộc sống mới khi cuộc sống của cô dường như là yên ổn thì anh và cô gặp lại.…
Tác giả: Mặc Nhiễm Sương HoaTên: Hắc hóa nam chủ bá thượng ta! [ xuyên nhanh ]Nguồn: wikidich Vài lời từ dưa leo: đây là bộ đầu tay của tui, tay nghề còn thấp kém mong mọi người thứ lỗi. À mà trọng điểm là, bộ này tui EDIT CHUI! EDIT CHUI! EDIT CHUI! Chyện quan trọng phải nói ba lần! Nên là nếu mấy bạn thấy hổng chịu nổi hoặc là tui làm dở quá hổng đọc được thì dấu 'X' bên phải màn hình click vào không tính phí. Cuối cùng là chúc mấy bạn đọc truyện dui dẻ.…
Mình viết dựa trên một câu truyện có thật. Và vô tình mình thấy trên một trang bên đã viết thành một truyện nhỏ. Cảm ơn đã đọc…
Thời gian: Park Jong Gun 27 tuổiPark Hyung Suk 25 tuổiPark Han Jun 4 tuổi…
Năm 30 tuổi, tụi mình đã lớn, có một ngôi nhà nhỏ, một gia đình đủ đầy, có được công việc mà mình hằng ao ước, nhưng em không sao quên được người mà em đã dành trọn trái tim vào những năm thanh xuân khờ dại đó. Vậy nếu 10 năm nữa, em và anh không còn bên nhau, vậy ta cứ nhớ về nhau qua những kỉ niệm xưa cũ ấy, thế là quá đủ rồi.…
Dưới tán cây bồ đề, hòa thượng đứng im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào bức tường đỏ cũ kỹ, nơi những vết nứt như ghi lại dấu vết thời gian. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, tâm hồn chợt xao động, hình bóng người hắn yêu hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Dù đã từ bỏ tất cả để tìm đến Phật pháp, nhưng nỗi nhớ vẫn không thể dập tắt, như những chiếc lá bồ đề nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo cảm giác không thể quên. Những chiếc lá vàng úa khẽ rơi, chạm nhẹ lên vai áo như lời thì thầm của gió. (giọng yếu ớt, đôi mắt hướng lên tán bồ đề)"Nếu có kiếp sau, ta chỉ muốn được sống dưới bóng cây này... cùng nàng, mãi mãi bình yên."(bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên gương mặt hắn, giọng nghẹn ngào)"Thiên Thiên, bồ đề này chứng nhân cho ngàn kiếp luân hồi. Nhưng chàng biết không? Trong hàng vạn chiếc lá rơi... không chiếc nào quay trở lại cành."Gió khẽ lay động, mang theo hương hoa thoang thoảng, nhưng chẳng thể xoa dịu sự đau thương giữa họ. Đôi mắt hắn rưng rưng, hai giọt lệ vươn trên má."Nếu ngày ấy ta không chọn con đường này... liệu chúng ta đã khác?""Thế gian này chưa từng có chữ 'nếu'... cũng như trái tim ta, chưa từng dành chỗ cho kẻ lạc đường."…
"từ từ bình tĩnh ba"Lạc An x Arjunawarning: nam mang thai, EABO, yêu tố phi logic, có con trước khi have feeling with each other.▪︎only wattpad, không xuất hiện trên các nền tảng khác.▪︎không ăn cắp idea, các ý tưởng thuộc sở hữu của tác giả, tôn trọng nhau nhé.▪︎mọi diễn biến đều là ảo, không áp dụng lên người thật.▪︎không đem lên trước mặt chính chủ, những người liên quan đến chính chủ.…