poésie pour les journées ennuyeuses
văn thơ cho một ngày…
văn thơ cho một ngày…
Chẳng có bắt đầu nên nói gì đến tương lai…
Mùi trầm hương xộc lên mũi, như một liều thuốc kịch độc được tiêm vào tâm trí, vào trái tim đang đập thật yếu ớt, nó ép cô tỉnh táo hết mức để nhớ về anh. Sào phơi đồ vẫn ẩm ướt vì những ngày mưa liên miên...Nước mắt cứ thế rơi xuống đôi má gầy gò, chạm qua khóe mắt đỏ ửng, rơi xuống chiếc gối cũ mèm. Nước mắt chỉ ngừng rơi khi cơ thể cô bỗng nhẹ tênh như một đám mây lơ lửng, khi cô quỳ gối trước ánh sáng của Người. "Con chắc chứ?"Người hỏi, đồng thời nhìn dáng vẻ nhếch nhác của linh hồn trước mắt, như cái cách người đã hỏi một linh hồn khác mà cô ngày ngày nhung nhớ. "Thưa vâng, xin Người hãy thành toàn cho chúng con.""Nếu ta bảo không thì thế nào?""Nếu chúng con không thể gặp lại...Vậy xin Người kiếp sau hãy ban cho con một trái tim không biết yêu."Cuối cùng, Người vẫn mềm lòng, vẫn thỏa hiệp. Người đã để sợi dây tơ hồng đứt đoạn được hồi sinh, những người có tình sẽ gặp lại nhau. __________"Thần, chúng ta đã không thất hứa."…
Chuyện có thể khiến bạn nứng l,l giật từng cơn 0 nên đọc…
Vào một đêm noel lạnh lẽo , nó được hắn nhận nuôi. Lúc đó hắn 20 tuổi, nó 6 tuổi.Sau nhiều năm chung sống, nó và hắn nảy sinh tình cảm với nhau, liệu họ có được hạnh phúc....?…
Truyện cổ ANDECXEN…
Truyện Tiên Hiệp…
Trần Mộc Nhiên không tin người ta có thể nhớ một ánh mắt lâu đến vậy. Nhưng rồi Lục Thừa Minh xuất hiện - sau Tết, sau ba năm, sau một ký ức mờ như giấc mơ, và ngồi ngay cạnh cô ở lớp 12A2.Ngày xưa, dưới một gốc anh đào gần nhà, có cậu trai đưa cô một chiếc ô. Cô không kịp hỏi tên. Cậu cũng không để lại gì ngoài một ánh nhìn lạ lùng và... một sự ấm áp thoáng qua.Ba năm sau, ánh nhìn ấy quay lại. "Có phải cậu là cô bé đứng dưới gốc cây anh đào năm đó không?"Không ai nhớ tên ai, nhưng ký ức thì chưa từng biến mất. Cả hai cứ ngỡ là trùng hợp, nhưng mọi dấu vết đều quay về chỗ cũ - những mảnh ghép khớp đến lạ thường.Giữa những lớp học, những giờ Văn lặng lẽ, những trang nhật ký chưa viết tiếp và những bản vẽ còn dang dở, Nhiên và Minh bước lại gần nhau - không vội, không rõ ràng, chỉ là... không tránh nữa. "Viết là để hiểu mình, không phải để giỏi hơn người khác.""Tớ thích cậu. Nhưng tớ không muốn mình là lý do cậu ở lại, nếu nơi cậu muốn đến là bên người khác."Một câu chuyện nhẹ như mùa xuân, nhưng đau vừa đủ để nhớ.Vì đôi khi, hạnh phúc không đến từ người đầu tiên - mà là người không bỏ mình lại.…
Truyện được viết một cách ngẫu hứng có thể drop bất cứ lúc nào. Mong các bạn đọc thông cảm…
Nói về xã hội…
đọc r bt nhaa…
~ Thời gian trôi đi chả bao giờ dừng lại . Tuổi xuân trôi đi cũng chẳng chờ đợi ai ~ liệu có cái kết nào dành cho kẻ cô đơn…
Nàng và hắn được ban hôn từ nhỏ đến năm nàng 17 tuổi sẽ tổ chức hôn lễ và tấn phong thái tử phi. Vị trí thái tử phi chỉ có nàng có thể ngồi lên những người khác chỉ có thể làm thiếp. Hai người từ nhỏ ít gặp nhau lớn lên lại càng ít nên không thân thiết cũng không có chút tình cảm nào với đối phương (là hắn còn nàng thì rất thích hắn, thích hắn từ khi nàng mới 10 tuổi cho đến tận bây giờ.)Về sau khi tiếp xúc nhiều với nhau, dần dần hắn đã yêu nàng đến chết đi sống lại. Chỉ cần thấy nàng gần nam nhân khác thì nổi cơn ghen, giận nàng cả mấy ngày trời....Nhưng mọi người đều không biết nàng không phải là Thượng Quan Thư Đình ngày trước mà là Ngọc Thư Đình của thời hiện đại, nữ tiến sĩ trẻ tuổi nhất ngành y học và kinh doanh. Do công việc quá nhiều, lao lực mà nàng đã chết đi khi còn quá trẻ. Tưởng chừng kết thúc nhưng nàng lại xuyên về một thế giới khác...…