Bá Vương Biệt Cơ - suy nghĩ của tôi
Bộ phim Bá Vương Biệt Cơ năm 1993 là một tuyệt phẩm Trung Hoa có liên quan đến Hí kịch. Đây không phải là quảng bá trá hình, nội dung của truyện là do tôi kể lại theo cách nhìn của mình.…
Bộ phim Bá Vương Biệt Cơ năm 1993 là một tuyệt phẩm Trung Hoa có liên quan đến Hí kịch. Đây không phải là quảng bá trá hình, nội dung của truyện là do tôi kể lại theo cách nhìn của mình.…
Anh trai tôi vào giờ tự học bỏ tôi lại một mình trong thư viện mà biện bạch rằng "anh cần phải đi tìm một người bạn gấp" thế là anh đi biệt tích hơn 1 tiếng đồng hồ. Khu vực tôi chọn rất ít người qua lại vì tôi ghét chốn ồn ào, tiếng bước chân lại gần chỗ tôi vang vọng, một cậu chàng với mái tóc màu nâu hạt dẻ cùng đôi đồng tử xám khối hút hồn nhẹ nhàng chào hỏi.- Xin chào tôi là Cedric Diggory huynh trưởng Hufflepuff năm 5, hiện ở ngoài kia có khá nhiều người, không còn chỗ cho tôi ngồi nên tôi có thể ở ở đây được chứ?-cậu chàng chẳng hề ấp úng hỏi.- Nếu anh muốn.-tôi ngước mặt lên và cũng chẳng chằn chừ trả lời.-...Bỗng vẻ tự nhiên lúc nãy vụt biến đi, anh ta đứng im bất động như tảng đá giọng hơi run run nói.- A! T...tôi đã quên mang theo sách mất rồi nên tôi quay lại lấ-- Đang ở trong tay anh.-tôi cắt ngang anh ta rồi nói một cách ngắn gọn.-...Anh ta để chiếc cặp táp và mấy quyển sách dày lên bàn rồi ngồi đối diện với tôi nhưng chẳng thèm nhìn mặt tôi một lần. Chắc do lúc nãy tôi đã nói chuyên quá lạnh nhạt rồi chăng?-Khi nãy đã thất lễ, huynh trưởng. Tôi là Anastasia De Alarie năm 2 nhà Slyntherin. Lần đầu gặp mặt. - Lần đầu gặp sao?-anh thì thầm.- Sao? Anh nói gì tôi không nghe rõ.-tôi bình thản đáp.- Không, không có gì. Tôi chỉ ngạc nhiên vì xuất thân của em. Thật vinh hạnh cho tôi khi được làm quen.Nói rồi ai cũng tự làm việc của mình trong cái không khí ngượng ngập nọ. Như chẳng có ai để ý rằng cậu thiếu niên ấy đang thầm thì trong lòng một sự thật chua chát "Cô ấy đã quên mình thực rồi..."…
Con người trải qua bao thăng trầm tuổi trẻ mới trưởng thành đượcCó nhưng một khi đã mất là không lấy lại đượcQuyền lực, tiền tài, danh vọngTình yêu, tuổi trẻ, hạnh phúcRốt cuột cái nào đáng giá hơn…
Thể loại: hiện đại, giám đốc x phóng viên, HE, có H Pairing: JohnyongTình trạng: đang lết dầnVăn án: Tình yêu là sự tin tưởng có thể phá vỡ mọi định luật, nhưng có lẽ sự tin tưởng của Johnny Seo không được đáp lại bởi Lee Taeyong. Đau khổ, tuyệt vọng nhưng cuối cùng lại quay về bên nhau để có thể tin tưởng nhau một lần nữaĐây là trí tưởng tượng của tôi, mọi sự việc trong truyện đều không có thật. Xin đừng mang đi đâu nếu chưa có sự cho phép của tôi. @14:07 @rtt…
Nghệ thuật ánh trăng là nghệ thuật của sự lừa dối, nghệ thuật của những kẻ ở trong bóng tối diễn cho những kẻ đang ở ngoài ánh sáng kia xem. Để họ thấy được rằng, những người đang trong bóng tối như cô ta cũng muốn được ngắm nhìn ánh sáng một lần, được trở thành những người bình thường tận hưởng cái nắng ấm áp, tận hưởng sự dịu dàng của ánh trắng. Chứ không phải ở trong bóng tối, luôn tìm mọi cách diệt trừ kẻ khác để được một tấm vé về ánh sáng, nhưng chính điều đó đã giam họ ở lại với bóng tối của bản thân mãi mãi.....#moonlightartteam…
Tôi có một người bạn rất thân, luôn hiểu tôi, luôn lo lắng quan tâm tôi. Đó là người bạn mà tôi yêu quý nhất.Nhưng bạn bè thì không thể ở mãi bên nhau được, ai rồi cũng có cuộc sống riêng của mình vì thế nên tôi cần trưởng thành hơn.Bạn có biết tại sao lại có người ghét bạn không? Tất nhiên có người sẽ biết, có người sẽ không biết. Họ ghét bạn vì tính cách của bạn. Ghét bạn vì bạn tài năng của bạn.Ghét bạn vì bạn đẹp.... Rất nhiều lí do để ghét một người. Và cũng rất nhiều lí do để yêu một người.Nhưng dù ghét hay yêu, thì cũng cần trưởng thành để nhận ra cái mình ghét thật sự và cái mình thích thật sự.Bạn lại tự hỏi rằng tại sao lại phải trưởng thành ư? Thật ra ai cũng cần trưởng thành cả.Trưởng thành là bạn hiểu được lí lẽ, sự chân thật hay đơn giãn bạn biết được bạn cần làm gì cho ngày mai.Không phải ai cũng bắt bạn trưởng thành đâu. Thật ra, họ muốn bạn trưởng thành vì họ không muốn bạn bị đau, bị tổn thương. Vì nếu bạn là một đứa trẻ mãi không lớn thì nhất định sẽ có rất nhiều người lợi dụng một đứa trẻ như bạn.Vì xã hội luôn thay đổi con người luôn có nhiều mặt, nên bạn cần trưởng thành để sống trong xã hội đó.Xã hội cho bạn nước mắt nhiều hơn nụ cười.Có thể bạn ở nhà hay ở một mình thì bạn có thể trẻ con, có thể buồn, có thể khóc làm mọi điều tuỳ ý bạn. Nhưng khi bạn ở trong một xã hội thì bạn phải cười, không được khóc, phải mạnh mẽ vượt qua mọi thử thách của bản thân.Vì xã hội không thích những con người yếu đuối, trẻ con.…
Như một chú mèo con ngoan ngoãn, em bò về phía tôi, thân hình em áp sát người tôi. Nóng bừng. Tôi mong chờ nhiều hơn ở em, không chỉ là những cái chạm của xác thịt. Tôi yêu em.Tôi và em không phải người yêu nhau. Nói đúng ra em không có cảm xúc với tôi. Nhưng tôi vì em mà điên dại. Tôi chấp nhận mối quan hệ này vì em không muốn ràng buộc bởi bất cứ ai, mà cũng có thể là vì trái tim em đang đau đớn bởi những cuộc tình đã cũ. Em chưa sẵn sàng mở lòng. Điều đó không quan trọng, quan trọng là em.…
Một fic ngắn hiện lên trong đầu để xóa cơn sốc sau khi xem xong FB3 về :'(Ai có thể trả lại cho tôi hình ảnh Dumbledore lý trí bình tĩnh và không phải lúc nào cũng bô bô về việc mình yêu một người khác (kẻ phản diện của thế giới lúc đó) không :'(Hu hu hu hu =((((====Gồm hai truyện ngắn, một là lúc họ nói chuyện với nhau ở nhà hàng, một là lúc họ chiến đấu và đối diện nhau.Sản phảm viết lại và chỉnh sửa một chút so với nguyên tác, không có gì mới mẻ cả.…
“Tên tôi là SHERLOCK HOLMES. Công việc của tôi là tìm hiều những gì mà người khác không biết.Chỉ từ một giọt nước, người giỏi suy luận có thề đoán ra rất nhiều chuyện liên quan đến một thác nước hay một đại dương đủ họ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy chúng.Tương tự vậy, cuộc sống là một chuỗi mắt xích lớn mà ta có thể biết được bản chất của nó, nếu thấu hiều trọn vẹn một mắt xích nhỏ. Như tất cả mọi ngành khoa học khác, suy đoán và phân tích là một lĩnh vực mà ta chỉ có thể làm chủ nó sau một quá trình nghiên cứu lâu dài, bền bỉ ..."…
Ddsdxdxdxfdtrdtfchgfcfgffhgcbghgggdydysgtegeyegreyhrueueeiejiwiekscjjncjdnchdfhdf(dbdhdgfhdbfhbdhqwbqqgggqhgwqgwftwftrewtrrttrwtywyeuwysahshshsbnsnsnasnashbshdhhdfebjadvhjwqkdhqwuihqgvaexawgvuqdvgjgghghuhutyawAasdihhcds2ss111233457895vfgvfgjvgdfgvcagffbuiuerjrjjjjnjhhhgh7hvhggjghhghhiguhgghuyuyyuyuyuyuuyuyytytyfgvvvb/hhh*bhgggbg*gvggggbbyghyyyuuiookhh=gggggggvvgdhfg&4v đfhvhfhfhđùhhchjdfhuhhjdihvùuùhhhghfhfhrfrh&/4((&hbcdhcbjhdcbdhcbhjiewhuciuwdhcuhvfubviuecurfhuferghfhfbdehf=/gcbbgvcdhfbvhfbfhbh bbgvgvgvvvvvvvhgvgyvhygvcfhjvhdihuwfwffwckjhgcfifewjugjeifhurfffjjbhdffjbhrjnujfefibjifjfhrhfreugfgrudytufg65&₫&oiufgiShudbcshcnGsgdGyggftfcfcvcvcvcccfcffvffffcfdf📱📱🙂📱😄📱😇📱😇📱📱📱🤣📱📱📱📱📱😝📱🧐📱😒📱😎📱😙📱📱📱🤩📱🤩📱😖📱📱📱tvgfyyhrgfhgfyrfrgryeghgyegdygeryegyedgyegyegrgegdgedggefdgegdtgrtegdtegdtegtrtetdetdyetydteytdtetrtetrtetetefrtfeetfegfdgsvdgsvcbvbxbcvcgdgdgdfdtefdtfđtfdgèdgèdgdfcdfcfgs&₫*(((*(*(*(*(***********(*(*(*&(₫hđhdvcdcgdgdgevcgèeegehbdhhvđhbdhsbbdhsvfgvsdgdvgđgggdbcht tôi là người phápHghdvfgdvfgdfvhfbhbfhefgegdghgehbchxcbdhvcgdgfgggdgfgdgfgdgfhdgfgghdvfgdgfgdgfgdfggdgdgegdhegdyegffhegfhegfhdgfhdgfhegfhegfhdgfgdgfgdvfgdvfgefggdvfgdgdbgegdgevfgegdhegdhsgf(dhbchfb hfbvdchdbchdbchdbchdbxhbzxjhj hc7ncndbcndbchcbchxbchvccgdb nxbhdxbdxddxsdhgsxgbmshbxqhsgshwggwfshgshdhgshgdhkjdvkjhsvudhisahsGiehdvjghssdvdasghifvgjahdsvdihgdashfghjadshd huáhduhawhgsajđvđacccghádcchgkdvchgaksdchgkadscvhgksdvdkghsdavghjsđghkcxvákjvácd kgchkjvhacsdkjanssvckjgsdVhdvcjgvkcds8"=*+@èndkahjewfdaejtsgf shatkfdhjkfaewdhjkdfkhskafdhhskfdhhavsdgfdvjhfasdvdhfasjdvdfgksavdkfhgvvgvvkvchgkđffhhkvsdrfghksdrvfggvdrfggkvẻggkdrfgkvfkggđvfsggndvffvvcdffvmsdgfdsvahsefdfheda(&3₫₫(32*₫(2(&₫2&5#2+#(2&₫2()*₫8₫*)*)bhh((-(+/;₫=/(₫/₫(7&*3(9843(&)'hdrfoiheefauihaeroiugdfvsgsđfhjbvhzdbjvbhhk🙃😂😎☺️😗🙂💰🙃😉💓😗🙃☺️🙃…