KÝ ỨC TRỔ HOA TRONG MÙA LÁ RỤNG
----------------------Văn án--------------------- Một đoạn duyên không kịp khai hoa, chỉ kịp úa. Có người là trăng, có kẻ là nước. ... Mà trăng, vốn chẳng bao giờ cúi mình để ở lại nhân gian. Họ từng bước qua nhau như hai dải khói: một lạnh, một thơm ... Gặp nhau không phải trong khoảnh khắc, mà trong một khe hở số mệnh, nơi thiên cơ lỡ tay rơi mất một nhịp, còn nhân duyên thì lặng lẽ quay lưng. Một người dùng tơ lòng thêu nên những ngày thanh xuân tịch mịch, một người dùng gió vô ngôn mà xoá sạch mọi sắc màu trong tĩnh lặng. Cô yêu bằng trái tim mang phong vị của hoa lê sớm nở, Còn anh lại chọn dừng chân dưới gốc cây ... chỉ vừa kịp rụng lá. Có đoạn tình tưởng đang xuân, hoá ra là đóa quỳnh nở sai mùa, gượng hương trong gió héo. Khi anh quay về, vầng trăng đã quá tuổi tròn. Hoa đã nở lệch canh, lòng người cũng thôi không còn ngửa mặt chờ trăng xuống. Trái tim từng vì một ánh mắt mà ngả nghiêng, nay chỉ khẽ lay, rồi yên như gió tàn cuối mùa. Không phải ai rời đi cũng mong được giữ lại, Và không phải ai ở lại ... cũng còn là chính mình. Đây không phải chuyện tình, mà là một đoạn kiếp trót trễ duyên. Không khởi đầu, chẳng kết thúc - chỉ có những hồi ức mang hình hài sương mù, vờn qua vách ký ức rồi tan biến. Yêu, đôi khi chẳng cần ai rời ai, chỉ cần hai người cùng quay lưng ... đúng một khoảnh khắc, cũng đủ để đời nhau ... vĩnh viễn không còn chỗ đứng. Trăng từng in xuống đáy hồ, nhưng hồ chẳng giữ được ánh trăng. Người từng ở trong tim nhau, rồi hóa thành người khách ... đứng bên ngoài ngực…