Em là chấp niệm của anh
Em sinh ra trong một ngày hạ. Một ngày yên bình, dễ chịu cùng hương thơm ngát của lúa chín. Mẹ em vốn là một mĩ nhân rất đẹp, nhan sắc của bà ấy sau khi sinh ra em và người anh trai song sinh của em vẫn rất trường tồn. Mỗi ngày mỗi ngày em đều nhìn thấy khuôn mặt bà ấy thể hiện rõ nét mệt mỏi, đôi đồng tử hồng nhạt cùng mái tóc xoăn đen huyền và giọng hát trong trẻo ấy ru em ngủ mỗi khi em gặp ác mộng ngày nào nhưng có vẻ ngay bây giờ thì em chỉ có thể ngắm nhìn chân dung của bà ấy qua khung hình trắng đen. Ngôi nhà yên ắng bỗng trở nên tấp nập, từng người từng người đi vào rồi lại đi ra, trên khuôn mặt họ đều hiện ra một nét buồn lạ mà em không thể hiểu. Họ cứ nhìn em và anh trai với một ánh mắt thương hại "thật khó chịu" em cảm giác lồng ngực mình rất khó chịu như muốn nhảy ra ngoài vậy. Mỗi khi em thả lỏng thì hình ảnh máu bắn tung tóe ấy lại hiện lên, bà ấy trầm cảm nặng sau sinh nên đã chọn cách nhảy lầu để giải thoát cho bản thân, cơ thể của bà ấy gần như không nguyên vẹn, phần sọ não vỡ vụn, dịch trắng dịch đỏ tuôn ra không ngừng. Đối với hai đứa trẻ 5 tuổi thì việc đó gây ảnh hưởng tâm lí của bọn em rất lớn. Sau 2 năm, vì tính chất công việc hay đi lại của ba, bọn em đã chuyển đến một nơi ở mới. Nơi ấy rất rộng đủ để 3 người trong gia đình có thể thuận tiện sinh hoạt, còn có sân trước để chúng em vui chơi nữa. Vườn hoa sau nhà cũng rất xinh, em rất thích và luôn chăm chỉ tưới hoa mỗi ngày nhưng có vẻ anh trai thì không vui vẻ lắm, dạo này anh ấy hay bỏ ăn và chỉ ở trong phòng một mìn…