[namgi] trăm năm.
xin em đừng kể chuyện trăm năm…
xin em đừng kể chuyện trăm năm…
Tác giả: Tâm Tình Tiểu Nhật KíKể về Đường Đình Thải là 1 ngôi sao. Hắn đã chết nhưg được sống lại. Hắn trọng sinh vô trong 1 thân thể mới.Hắn thầm nghĩ phải hảo hảo sống trong thân thể mới. Chính là vì sao phải sống gian nan như vậy?Tính cách người tiền nhiệm là độc đoán và độc đoán anh ta đã xúc phạm mọi người trong đoàn phim và làng giải trí không thể hòa hợp;Tiền bối thích leo giường, thậm chí còn muốn thông gia với lão Vạn, hoàng kim của 1 nữ hoàng ca khúc nổi tiếng, nhưg sao khi chọc giận ca ca bị hắn cấm đoán, giới văn học nghệ thuật vô vọng;Khi tiền bối đi đảo quốc, bị pháp thuật đóng phim canxi, trở thành con chuột băng qua đường, bị mọi người hò hét đánh đập.Chà, không có vấn đề gì trong số đó!…
milk x coffeeegg x sugar…
Hán Việt: Thúc, nhĩ mệnh trung khuyết ngãTác giả: Lỏa Bôn Đích Man ĐầuTình trạng: Đang editEditor + beta : Mộc Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Phong thủy , Làm giàu , Hào môn thế gia , Huyền học , Dưỡng thành , Đô thị tình duyên , Ấm áp , Duyên trời tác hợp , Trâu già gặm cỏ non , 1v1 , Giả heo ăn hổ , Thị giác nữ chủ"Chú, em xem ấn đường của anh biến thành màu đen, hôm nay sẽ có huyết quang tai ương, không nên đi xa nhà nga." Tô Khả Khả cười đến lộ ra hết vẻ mặt ngây thơ.Sau đó, Tần Mặc Sâm từ chối bữa tiệc thân cận tại nhà của trưởng bối."Chú, em thấy hai mắt anh long lanh, sắc mặt hồng nhuận, khóe miệng tự giác cười nhẹ, đây chính là dính phải vận đào hoa!"Tần Mặc Sâm nhìn chằm chằm đầu tiểu nha, ánh mắt thâm trầm.Sau đó, Tô Khả Khả cưỡi trên lưng hắn, cười tủm tỉm nói: "Chú, em bấm tay tính toán, hắc hắc, số anh là ...."Khi Tô Khả Khả trở thành Tần phu nhân, Tần gia mọi người: Chính là hắn ta, chính là hắn ta, cái đồ không biết xấu hổ, đồ trâu già gặm cỏ non, vô sỉ đến cực điểm, người ta đem chính mình gọi chú nhỏ biết bao nhiêu năm thế mà lại biến tiểu nha đầu nhà người ta thành vợ của chính mình!Đồ không biết xấu hổ Tần Tứ gia nghiêm túc mà giúp cô vợ nhỏ đánh quảng cáo:"Bói toán xem tướng, xua đuổi xui xẻo, cầu ban cát lợi, bắt quỷ xoá sát, tìm long mạch điểm huyệt, nhãn hiệu Tô thị, người đáng giá tìm đến đây"Giả làm heo để ăn thịt hổ vs đại thúc cấm dục, bên ngoài đứng đắn nhưng nội tâm phúc hắc.…
Ở phía trên dưới giáp công Văn Văn muốn gọi cũng không kêu ra tiếng, nước bọt theo khóe miệng vẫn hướng hạ lưu, nàng phảng phất trong mưa gió thuyền nhỏ, chính mình hoàn toàn không cách nào nắm giữ thân thể của chính mình, chỉ có thể theo bị nhịp điệu phát sinh "Ô ô " rên rỉ .…
Khi những vũng nắng đọng trước nhà thôi gay gắt, chiếc xe đạp để quên ngoài hiên sau rạng đông được phủ một lớp nước mỏng và hương ổi từ cái cây trước nhà chẳng mấy khi mọc quả thoang thoảng, tớ lại thấy yêu đời. Đi qua mùa hạ vàng rực trôi miên man, giữa tháng tám, nắng thu lại dìu dịu như bánh mẹ tớ làm. Và mỗi sớm tinh mơ không khí tựa có màng lọc. Thò tay ra ngoài cửa sổ, tớ bỗng thấy giật mình. Mùa thu trong veo hình như cũng chạm vào được...…
Ngày đó cậu đã nói, cậu là long nhân còn hắn là con người, hai thân phận không cùng chung một đường. Ranh giới đó là cậu vạch ra, dù hắn không chấp nhận thì nó vẫn mãi tồn tại....Bây giờ hắn trở thành long nhân, hắn và cậu vẫn ở hai con đường khác nhau vì hắn không thể kiểm soát được, còn cậu thì đã không còn nhớ hắn là ai nữa.. Ranh giới đó lại thêm một tầng, hắn không đủ khả năng để phá bỏ dù có sức mạnh gì, là hắn vẫn không tìm thấy cậu ở bên kia ranh giới, là hắn đã đi nhầm đường....Sau này cậu có nhớ ra hắn hay không? Hắn có thể phá được ranh giới kia hay không?... Hắn nhận ra không còn quan trọng, bởi vì nếu hắn đã trở thành một kẻ khác thì lời hứa hắn nói bảo vệ cậu sẽ chẳng thể thực hiện được nữa.Ngược lại, trên con đường tranh chấp, hắn sẽ là người đầu tiên muốn lấy mạng cậu.…
kệ về câu chuyện of 1 đôi yêu nhau thắm thiết …
Game "Viễn Tưởng Thời Không"Không ai biết người sáng tạo ra nó là ai?Cũng không ai hoàn toàn biết cách thế giới đó tồn tại thế nào?Thế giới này là nơi kết thúc cũng đồng thời là nơi tái sinh?…
:( mình cũng không biết phải mô tả cái gì…
Đọc rồi góp ý nhé.…