Thư viện cũ và những lá thư không gửi
Năm mười bảy tuổi, tôi lần đầu viết một lá thư cho cậu - bằng mực tím, trên giấy kẻ ngang, giấu trong quyển sách cậu hay mượn đặt trên kệ thứ ba của thư viện trường.Cậu có đọc được hay không.Tôi không biết.Cậu chỉ vô tình mượn quyển sách đó vào một buổi chiều mưa, và tôi thì chỉ dám nhìn theo từ bàn đọc gần cửa sổ.Sau đó, cậu chẳng nói gì. Tôi cũng chẳng hỏi.Chúng tôi vẫn là bạn cùng bàn , vẫn thi thoảng có những cuộc trò chuyện ngắn ngủi , những câu nói đùa giữa bạn bè với nhau . Chỉ là rất ít .Và tôi... tiếp tục viết những lá thư không tên người gửi , cũng chẳng có tên người nhận .Có người từng hỏi tôi: "Nếu cậu ấy không bao giờ đọc được, cậu viết để làm gì?"Tôi cười, không trả lời.Có lẽ... tôi chỉ muốn giữ lại chút gì đó cho riêng mình - thứ tình cảm mong manh, mà nếu nói ra, tôi sợ nó sẽ vỡ mất.…