[WenRene] - Một chút gì đó
"Seoul hoa lệ có chị và có em"_____________________Đây là một chiếc fic đầu tay mình viết vui cho đôi chị thỏ em chuột nên sẽ có nhiều sai sót >< chủ yếu là muốn tìm một nơi gửi gắm vì cái ghi chú của mình đầy lắm rồi.…
"Seoul hoa lệ có chị và có em"_____________________Đây là một chiếc fic đầu tay mình viết vui cho đôi chị thỏ em chuột nên sẽ có nhiều sai sót >< chủ yếu là muốn tìm một nơi gửi gắm vì cái ghi chú của mình đầy lắm rồi.…
"Ý nghĩa của hoa anh đào là gì?" "Thanh xuân"…
Nếu như khi ấy anh không cứu tôi, có lẽ cuộc đời của chúng ta cũng chẳng phải biến động đến ngư vậy...========================Author: PatheticRating: T (Google để biết thêm thông tin)Disclaimer: Nhân vật không thuộc về tôi, ngoài ra mọi thứ chỉ còn là tưởng tượng.Categories: Fantasy, Angst, Tragedy.Note: Một fic nữa với trọng tâm là tâm lý nhân vật, cốt truyện có vẻ không mới lắm. Sau "Em có thể lặng thầm yêu anh", thì đây có lẽ là một fic có khả năng tiết lộ cái kết cho người đọc một cách rõ ràng hơn.Xin hãy đọc thật chậm, bởi vì một khi bạn quyết định đọc câu chuyện này, thì hãy xem nó như thế giới của riêng bạn vậy. Một thế giới chỉ tồn tại sự vội vã và vô cảm, sẽ mục ruỗng từ tận bên trong những cá thể ở trong nó, và đến một lúc nào đó, sẽ không bao giờ có thể cứu vãn được nữa.Note 2: Enjoy! Fic này tôi sẽ viết thoải mái một chút nên đừng lo nhé :)Chữ trên ảnh: Ánh trăng rọi vào phòng. (Google dịch nên đừng tin tưởng)…
Thể loại : Khoa học viễn tưởng , Hắc Đạo , nếu có hứng sẽ viết H nhưng kh biết ở chap nào.Đừng ai nói mình bắt chước cốt truyện nhé, tui tự suy nghĩ ra đó nheNo Reup hoặc đem đi nơi khác nhéAuthor : CarrotNSX : 24/7/2018NHT : chưa biếtTóm tắt cốt truyện để mọi người khỏi tự nhận là tui lấy truyện ng khác nè : Cô là một cô công chúa của hành tinh Papilo, năm nay mới 12 tuổi do có người muốn cướp ngôi của ba mẹ cô nên đã ra tay giết họ và truy lùng hai anh em của cô. Vì thế cô cùng anh hai của cô năm nay 14 tuổi đã quyết định xuống Trái Đất bằng cánh cửa thông dẫn 20 năm chỉ xuất hiện 1 lần và mỗi lần xuất hiện chỉ mở có 24h để lẫn trốn. Khi xuống dưới trái đất anh hai đã đưa cô sợi dây chuyền có đính kim cương có 1 0 2 gia truyền của gia đình cô. Cô và anh hai được nhận nuôi bởi một gia đình giàu có nhưng kh thể có con. Cô và anh hai cô sống trong sự giàu có, thiên kim tiểu thư, thiếu gia giống như khi còn ở hành tinh Papilo. Khi lên cấp ba cô đc ba mẹ cho vào học ở trường có danh tiếng nhất Seoul. Và khi đó cô gặp anh mọi chuyện từ đó xảy ra. Cô và anh yêu nhau nhưng ba mẹ anh đã kh chấp nhận, bắt anh phải cưới cô con gái gđ giàu có vì cô kh có nói gia thế của mình. Anh kiên quyết yêu cô và cô con gái nhà giàu kia đã bày biết bao nhiêu mưa kế để cô tránh xa anh nhưng kh thành công. Cuối cùng cô và anh đến với nhau hạnh phúc........Thắc mắc cứ nhắn tin cho au nhe…
hanahaki!au…
Straykids Debut ❤…
Trên đỉnh núi Hoàng Tra, có một ngôi mộ bơ vơ giữa muôn trùng gió núi.Ở nơi ấy, đất trời phân chia, tạo thành hai mảnh tách biệt mà cô độc.Dưới chân mộ là một chiếc hộp gỗ đã gần như mục nát. Chẳng ai biết nó đã ở đấy tự bao giờ, cũng chẳng ai có đủ can đảm để chạm vào vật bên trong ấy. Cố nhân đã không còn, giữa nơi sống và chết cũng chẳng phân ranh giới, liệu có ai dám phạm đến chốn linh thiêng để rồi hối hận ngàn đời?Chiếc hộp ấy, tuy đã chẳng còn mang dáng vẻ xinh đẹp ban đầu, nhưng hương thơm thuần khiết chẳng biết vì sao lại cứ văng vẳng bay khắp nơi này. Chẳng có cây, cũng chẳng có hoa, nhưng mùi hương từ hộp gỗ Đàn Hương ấy lại là thứ khiến cho người ta khó mà dứt lòng ra khỏi.Từ khe hở trên nắp hộp, có thể thấy rõ ràng vật ở bên trong.Ánh mặt trời chiếu vào vật ấy, thứ ánh sáng đỏ thẫm hắt ra khiến cho người ta có dè chừng. Nhưng nếu nhìn kĩ hơn, thì đó lại là một vật dường như đã có từ rất lâu về trước.Một chiếc trâm cài bằng vàng, với viên ngọc bích đỏ chói lọi cả một góc trời.Trên thân vàng quý giá lại có khắc một dòng chữ. Nguệch ngoạc mà cẩu thả, dường như người đã lưu lại bút tích trên ấy đã rất vội vã, hoặc có lẽ là sợ hãi, khiến cho nét chữ chẳng còn đều nữa, nhưng vẫn có thể đọc được phần nào ý người muốn nói.Chẳng ai biết chiếc hộp gỗ ấy đã có tự bao giờ.Cũng chẳng ai biết chiếc trâm cài tuyệt đẹp ấy thuộc về ai.Người ta chỉ biết có một điều..."Ta vẫn luôn đợi người."... rằng kẻ này đã sống một đời vô cùng khổ…
Ủng hộ nhé…