Treo Trăng Lên Cây
"Nếu một ngày em treo mặt trăng lên cây, liệu anh có quay về nhìn nó không?"Cô từng hỏi anh như vậy, khi cả hai còn là những đứa trẻ ngây ngô chơi dưới gốc cây sấu trong cô nhi viện cũ.Anh không trả lời. Chỉ lặng lẽ cười.Rồi thời gian trôi đi, như những chiếc lá mùa hạ rụng đầy sân trường, bỏ lại một người đứng dưới tán cây, một người rẽ sang con đường khác.Mười năm sau, "Nếu một ngày em treo mặt trăng lên cây, liệu anh có quay về nhìn nó không?"Cô từng hỏi anh như vậy, khi cả hai còn là những đứa trẻ ngây ngô chơi dưới gốc cây sấu trong cô nhi viện cũ.Anh không trả lời. Chỉ lặng lẽ cười.Rồi thời gian trôi đi, như những chiếc lá mùa hạ rụng đầy sân trường, bỏ lại một người đứng dưới tán cây, một người rẽ sang con đường khác.Mười năm sau, Tô Nguyệt trở về.Cái cây năm xưa vẫn đứng đó. Trên cành cao nhất, một chiếc đèn lồng tròn như mặt trăng lặng lẽ tỏa sáng giữa màn đêm.Anh từng nói không thích những điều viển vông.Vậy tại sao lại treo cả vầng trăng lên cây... vì một lời hứa trẻ con?"Treo Trăng Lên Cây" là một câu chuyện dịu dàng như ánh trăng, buồn như một bài hát cũ, và đẹp như khoảnh khắc người ta nhận ra... có những người không bao giờ rời đi, họ chỉ đứng yên chờ bạn quay lại. trở về.…