rimuru xuyên đến KNY
khi hai lũ ri x ciel nghịch ngu, thế thôi :)))) viết cho vui thui nên cũng chả hay đâu…
khi hai lũ ri x ciel nghịch ngu, thế thôi :)))) viết cho vui thui nên cũng chả hay đâu…
Cô ấy ngồi bàn cuối, không nói chuyện với ai.Câu trả lời nào cũng gọn, giọng đều, ánh mắt thì không cố tình né tránh - chỉ đơn giản là không nhìn ai cả.Tôi không rõ mình thích cô ấy từ lúc nào. Có thể là từ lần đầu thấy cô cúi người nhấc một chậu cây, hay chỉ là vì... cả lớp ồn ào mà cô vẫn yên lặng.Tôi đã cố gắng. Thật sự đã.Nhưng không ai dạy tôi cách khiến một người không cần ai... để ý đến mình.Cho đến khi tôi nhận ra: có những thứ đẹp vì nó không thuộc về mình.Hoặc... vì nó chỉ là giấc mơ.…
" Em và anh hai đường thẳng song song hoặc là sẽ mãi mãi không có giao điểm, hoặc là sẽ gặp nhau tại một điểm và mãi mãi song song?Vào một ngày đẹp trời nào đó, liệu chúng ta có thể gặp lại nhau ở một phiên bản tốt hơn không? "Nếu được chọn lại em vẫn muốn gặp anh...Nếu được chọn lại em vẫn muốn cùng anh cười nói như những người bạn...Nếu được chọn lại em sẽ chọn không thích anh...!…
Mẩu chuyện tình thời cấp 3 của tôi. 1 cuộc tình đơn phương, chỉ có mình tôi quay cuồng trong những ảo mộng do chính tôi tạo ra. Để rồi chính tôi lại là người chịu tổn thương, tôi lại là người đau khổ nhiều nhất. Nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy mình hạnh phúc vì tôi đã yêu, thực sự yêu một người!~Leo…
Thanh xuân năm 17 tuổi, ai mà chẳng có một mối tình. Đó là mối tình công khai hay là một mối tình đơn phương chẳng dám nói. Cậu ấy là hình mẫu lí tưởng của tất cả mọi người, là con nhà người ta đúng mực, rất hoàn hảo, hoàn hảo đến mức những người xung quanh cậu dường như đều bị ánh sáng toả ra như có như không ở cậu làm lu mờ đi, hoàn hảo đến nổi tôi đơn phương cậu nhưng không dám nói ra. Cậu, rất hay cười, học rất giỏi, lại là lớp trưởng, cậu tham gia rất nhiều phong trào của trường, nhà cậu lại giàu có và điểm nổi bật cậu rất đẹp trai. Có lẽ mọi người bảo tôi nói quá đi mức, nhưng sự thật đúng là vậy á, cậu hoàn hảo về mọi mặt, thật là ghen tỵ mà!! Tôi...là một người rất đỗi bình thường và chẳng có gì bình thường hơn. Tôi không có gì nổi bật, không ngoại hình, không có gì cả, học hành thì dở dở ương ương. Tôi thường tự ti về ngoại hình của bản thân mình, tôi rất sợ, tôi sợ mọi người sẽ nhìn vào tôi rồi lại đánh giá là tôi xấu, và tôi đã từng nghe người ta đánh giá tôi, sự thật đúng là tàn nhẫn. Chính vì vậy mà tôi không hề tham gia vào các câu lạc bộ đông người của trường. Gia cảnh nhà tôi thì, nói chung là tạm ổn. Cuộc đời vốn thật đơn giản nhưng khi bị cậu ghé ngang giản đơn bỗng hoá mê cung.…
Hỡi nhan sắc, ngại ngùng chi không nói,Cho trời thêm xanh, cho cảnh càng xinh.Cho dư âm vang động của lời tìnhLàm êm ấm đôi ngày xuân trống trải.Tôi lắng đợi! Nhịp lòng tôi đứng lại!Tôi cần tin! Tôi khao khát được nhầm!Cho tôi mơ một ảo tưởng thâm trầm,Và mặc kệ, nếu đó là dối trá!Mở miệng vàng! và hãy nói yêu tôi!Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi!(trích từ Bài thơ_mời yêu_ của tác giả Xuân Diệu)…
Tên truyện: Hơn Tất ThảyTác giả: porscheGiới thiệu truyện:Em yêu anh hơn tất thảy mọi thứ trên đời6 năm là cả hành trìnhThích anh từ thuở em còn ngây thơĐôi khi em chỉ tự hỏi6 năm sau em có còn yêu anhNguyễn Nam Đăng Khoa x Vũ Hoàng Hạ UyênTrai chuyên sử ấm áp bị điên x gái giỏi địa yêu anh không giứt --------------------------------Là một câu chuyện giả lậpNhưng chúng ta là thậtVà em yêu anh cũng là thậtChỉ mong một kết thúc có hậu cho tấm lòng em...…
Hàn Đăng Nhất_Thụ(Cậu) Mã Hàn Nguyên_Công(Hắn)_______________________Thể loại:ngược,H, đam,sủng ít _________________________Nội Dung Truyện:Cậu được bán vào Mã Gia(gia đình hắn),không được yêu thuơng luôn bị họ hành hạ,đánh đập,khinh bỉ,chê bai,cười nhạo,coi thường,coi cậu như một con chó mà tha hồ chà đạp, chỉ có Quản Gia Đinh(Bà),bà làm ở Mã gia cũng đã được 20 năm kể từ lúc bà 20 tuổi cho đến 40 tuổi,rất thương cậu coi cậu như con ruột của mình ___________________Cậu-19 tuổi Hắn-19 tuổi…
Anh là bút chì Cậu là bút mực Em là giấy trắng Cô là cục tẩy và nó bút xóa. Anh viết lên tờ giấy trắng những chữ thật nhạt, rồi để em nhẹ nhàng gọi cô đến lau đi. Lau rồi vẽ lau rồi vẽ. Chỉ riêng cậu là điều không thể. Bút mực viết lên... thấm đậm trên trang giấy trắng. Bút chì viết lên, rồi sẽ nhạt nhòa. Bút xóa dù có thể tẩy đi bút mực nhưng vẫn để lại vết thương xấu xí. Dùng bút chì viết lên... lại không thể xinh đẹp như ban đầu. Tôi nhớ em. Nhưng thật rằng em cũng nhớ tôi?…
Những câu chuyện đầy tiếng cười, không có gì ngoài sự ồn ào. Cốt truyện thì rời rạc. Tác giả thì lười. Có hứng thì viết không có hứng thì thôi .câu chuyện chỉ là trí tưởng tượng không liên quan đến người thật không liên quan đến người thật không liên quan đến người thật cái gì quan trọng thì nhắc lại 3 lần.…
"Tớ thích cậu...từ một ánh mắt đầu thu."Có những tình cảm không cần bắt đầu đã là thương, không cần kết thúc cũng đã là vỡ vụn.Từ Thu Lam-cô gái mang theo tâm tư thầm kín dành cho người trong lòng mà mãi mình vẫn không thể chạm tới. Thứ tình cảm thấm đẫm nét u buồn mà lưu luyến.Cậu-Lâm Vũ Trung- sẽ không biết rằng, những năm tháng ấy đã có một người đã lặng lẽ, âm thầm dõi theo cậu ở cuối hành lang, ở sát rìa cửa sổ, và thậm chí ở sau bóng lưng gây thương nhớ ấy.Đây là câu chuyện về một người yêu mà không dám nói, nhớ mà không dám gần.Là mùa thu của một người-lặng lẽ, đơn phương và mãi mãi không được hồi đáp.…
Đoạn truyện này mình viết dành tặng cho một người chị, người bạn và thay người đó nói lên tâm tư trong lòng họ.…
Tôi ghét chính mình đã đi thích một người vô tâm như cậu.Hay có lẽ, bởi vì tôi không quan trọng bằng cô ấy nên cậu mới vô tâm?…
Zata tới kì, Laville sẽ làm gì? 👀 Để tên hơi mắc ẻ chút! Coi không được thì thôi nha, mấy bạn đục sẽ làm tôi buồn á! Đừng sống như kẻ vô tâm! :((…
Những mối tình đầu của tôi ❤…
cũng không có gì nhiều, hay là nhờ người đọc góp ý ,động lực là ngôi sao phía dưới bài…
Những mẩu chuyện vụn vặt về đôi bạn trẻ...Tác giả: Rin, Bii…
Chỉ đơn giản là một tình yêu không bao giờ được ai đó biết đến......…
Xao xuyến ư?Cô đơn, chờ đợi, vô vọng, mãi đau... tất cả chỉ là chúng ta tự biên tự diễn mà thôi. Hai trái tim, với những rung động không thể kìm nén, khó thể quên... Nhưng...Chỉ một người có thể đi về phía hạnh phúc... Trách làm sao khi ai cũng biết trước, mà lại không thể ngăn được chính mình lao vào cuộc trốn tìm không hồi kết của xúc cảm...Nếu đã vậy thì...Cô đơn một phút thôi nhé, để dành tình cảm mà ai đó mãi chẳng nhìn thấy cho một người khác yêu thương mình trọn vẹn hơn...…