Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
:'))) đây là 1 ý tưởng do tớ bất chợt nghĩ ra =) tớ nghĩ nó sẽ có nhiều từ ngữ mang tính "pornography",nếu cậu nào mà cảm thấy nó ghê tởm ;-; thì làm ơn ;-; kick ra giùm tớ,chứ đừng ném đá tớ ;-;,tớ sẽ ship tất cả các cặp mà tớ nghĩ ra ;-;Lưu ý lại 1 lần nữa:có một số từ ngữ có hơi tục tĩubạo lựcrapenên nếu ai không thích thì có thể không cần đọc ,đừng báo cáo truyện của tớ ;-; tớ đã cân nhắc ở mô tả rồi nhá ;-;…
Vài lời nói đầu Có tag cp nhưng không hẳn là câu chuyện về cp ấy, vậy nên có thể gây khó chịu cho người đọc. Cân nhắc khi đọc. Truyện không có thật, không cổ xuý cho bất kì hành động xấu…
Mỹ Hạnh khó khăn tới bên cạnh Gia Linh, nâng ly rượu trước mặt cô:" Cô buông tha cho anh ấy đi được không?"Trương Gia Linh dừng lại động tác ở tay, mỉm cười nhưng không nhìn sang bên cạnh, " Tôi và anh ta không có gì cả, đừng nhầm lẫn!" " Anh ấy suy sụp rồi, anh ấy sắp không trụ nổi nữa rồi, anh ấy không nên như vậy cô xem tôi nói có đúng không?" Mỹ Hạnh vẫn cố gắng bình tĩnh, hơi thở lại dồn dập hơn." Không phải bây giờ anh ta làm ăn rất tốt à? Công ty ngày càng thăng tiến như vậy. Tôi thấy hai người đừng dùng chiêu này thì hơn."" Linh! Cô dễ dàng phủi đi mọi thứ như vậy?" Trương Gia Linh đặt ly rượu xuống, hướng mắt nhìn về phía biển hiệu, cô đương nhiên không dễ dàng gì.Chỉ là có một đoạn kí ức nào đó nên quên đi thì hơn, cô cũng không còn thời gian nữa. Anh ấy không thể xuất hiện ở thế giới của cô được!Rất lâu sau cô mới trả lời, giọng lạnh hơn khi nãy:" Cô thích anh ta mà! Sao không ở bên an ủi anh ta đi?"Mỹ Hạnh lập tức rùng mình, không thể tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Cô ấy cảm thấy lòng mình dâng lên một nỗi tức giận." Cô đúng là người không để ai vào mắt thật này. Vậy mà những năm trước Bảo không màng bảo vệ cô như thế. Cô coi điều này là hiển nhiên à? Cô nhất định ác độc như thế?"" Vậy mà anh ấy vẫn muốn bảo vệ cô tiếp đấy. Tôi không hiểu cô đáng thương đến mức nào. Anh ấy vậy mà ... vậy mà ngu ngốc như vậy!" Nói đến đây, đôi mắt Mỹ Hạnh đỏ au, nước mắt không kiềm được nữa mà tràn ra. Cô cố gắng nói tiếp nhưng chỉ nghe được tiếng nghẹn, " Anh ấy…
"Nếu mùa mưa năm ấy không kéo dài bất thường đến vậy, có lẽ tớ đã chẳng có cơ hội ở cạnh cậu mỗi chiều tan học.Nếu buổi chụp ảnh cuối cùng không diễn ra trong căn phòng cũ kỹ ấy, có lẽ tớ đã không biết... tớ thương cậu nhiều như thế nào."…