Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
"476.95" là biển số xe của cậu.Trích đoạn:17 tuổi."Mày nhớ được những gì?"Khi đám bạn hỏi đã nhớ được bao nhiêu công thức toán hình thì thứ duy nhất xoay quanh đầu tôi lúc này là "476.95".Tôi vừa biết những con số này vì sáng nay vô tình gặp cậu đang dắt xe vào trường. "476.95" là biển số xe của cậu.Xe Cub vàng có biển "476.95" là xe máy của cậu. Cho nên bất cứ khi nào thấy xe Cub, tôi sẽ nhìn biển số xe. Bởi vì tôi hi vọng chúng ta tình cờ gặp nhau, trên cuộc đời chẳng ai biết trước được điều gì này.Truyênn được đăng tải duy nhất tại Wattpad(toilaaitoiodau).…
Hán Việt: Ngã bất thị tử liễu mạTác giả: Bạch Hoa HoaFrom: 18/04/2021 to 24/04/2021Tình trạng: Hoàn thànhDịch: koanchay.comEditor: Gấu LamThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Võ hiệp , H văn , Niên hạ , Ngôi thứ nhất , Tra côngTa đã chết, thân thể bị người chiếm, chàng công khi trước làm lơ ta đột nhiên thông suốt, ta ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ sống thật vui vẻ, thật muốn đầu thai.Đại mỹ nhân tra công × vô tâm không phổi cường thụ, niên hạ HE, ngôi thứ nhất.…
16+Lưu ý: Các sự kiện, địa điểm trong truyện đều là hư cấu. Nếu trùng hợp thì cũng chỉ là ngẫu nhiên. Một số chương có cảnh và ngôn từ bạo lực có thể gây khó chịu cho người đọc. Xin vui lòng cân nhắc trước khi xem. /Suốt mấy mùa mưa, hoa vẫn nở bên ô cửa sổ/Những câu chuyện rất bình thường***Vừa bám được vào thanh sắt thì bàn chân đột nhiên bước hụt một cái. Tưởng chừng như sắp toang đến nơi thì một bàn tay đã kịp chụp lấy tay tôi kéo lên tường thành một lần nữa. Tôi ngồi yên vị trên bờ tường thở phào còn người kia nhảy xuống đất trước, hai tay hướng về phía tôi."Nhảy xuống đi, mình đỡ bạn."Lúc này tôi mới phát hiện, người vừa giúp mình không phải là Tùng Bách. Mắt tôi trợn càng to hơn khi nhìn rõ mặt người kia. Tôi mím chặt môi, rất muốn chửi thề một tiếng. Là cái thằng nhà bên cạnh bị tôi nhìn trộm chứ đâu."Nhanh lên, thầy quản sinh mà bắt được thì toi đấy."Thấy tôi chần chừ, người kia nóng lòng giục.Tôi nhắm mắt, nhảy xuống, miệng không ngừng niệm Phật.Cậu da ngăm ôm gọn tôi trong lòng hệt như bắt lấy một con mèo rồi đặt tôi xuống đất. Tôi ái ngại nhìn Da Ngăm, lí nhí cảm ơn rồi co giò lên cổ chạy thẳng._trachanhmatonggg_Bìa: @trachanhmatonggg…
"Forget me not - xin đừng quên tôi, dù cuộc đời có ra sao, mong rằng cậu vẫn dành cho tôi một vị trí trong hồi ức của cậu."Bức tranh "màu lưu ly" được tô điểm bởi những gam màu khác biệt, mỗi nhân vật đều là một màu sắc khau nhau, có thể không hoàn hảo, khiến mọi người thấy khó chịu. Mình chọn hoa lưu ly vì nó là một loài hoa có ý nghĩa rất hay, Forget me not - xin đừng quên tôi, đừng quên đi những mảnh hồi ức của chúng ta.Ngày viết:6/6/2024Ngày đăng: 26/6/2024Bìa: ảnh trên Pinterest, edit by meTruyện nằm trong series "Cùng nhau đi qua rừng hoa bạt ngàn"…
Tác giả: Túng Hổ Khứu HoaThể loại: Thanh xuân vườn trường, tình yêu đô thị, yêu thầm, SE Văn án:Mùa hè năm 15 tuổi, khi Giang Độ lần đầu tiên gặp Ngụy Thanh Việt, cậu bị nhóm côn đồ vây đánh trong một con ngõ, cuối cùng cả hai cùng vào đồn cảnh sát.Sau này Giang Độ mới biết người đánh Ngụy Thanh Việt mạnh nhất là bố cậu ấy.Một thiếu nữ cô đơn, yêu một chàng thiếu niên cô độc, cứ tự nhiên như vậy trở thành bí mật được giấu kín nhất trong mùa hè năm đó."Lúc này ở Mai Trung, người tôi gặp được ấy, cuối cùng cũng sẽ lớn lên, tất thảy mọi thứ của tôi với anh ấy, viết thành áng văn, thành chính hương thơm mùa xuân miền Bắc đất nước." Giới thiệu bằng một câu nói: Yêu anh giống như chờ đợi mùa xuân.Số chương: 48…
Khi vừa bước vào tuổi mới lớn, cậu đã làm tổn thương tôi một lần. lớn lên một chút, cậu lại quay lại muốn được yêu thương tôi. Tôi hoài nghi không biết cậu nghĩ gì, cậu yêu thương tôi thật lòng hay chỉ trêu đùa tình cảm một lần nữa. Cậu tỏ ra luôn quan tâm và chú ý đến từng hành động nhỏ của tôi khiến tôi rung động một lần nữa. Nhưng tôi rất sợ, tôi không muốn bị tổn thương thêm một lần nào nữa.…
một tiếng "thương" mà sao khó nói thành lời. nghiêm cấm chuyển ver dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép của tác giả là tôi. cám ơn mọi người đã ghé qua và ủng hộ. truyện thiên vị Thiên Bình vì đó là cung của mình. khó chịu có thể click back. xin cảm ơn.…
Một nữ sinh cấp ba nhất thời lơ là cảnh giác bị bắt cóc lên một chiếc xe màu đen, từ đó bị kéo vào vực sâu vô tận.Bên dưới vực sâu, có một bàn tay vươn ra hướng về phía cô.Người nọ hỏi cô: "Nếu ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ cứu em ra, chịu không?"Cô gật đầu.Và cô thật sự đã thoát khỏi vực sâu đó.Nhưng người nọ lại như ác ma ở trong sinh mạng của cô, gắn bó như hình với bóng.Toàn văn 1V1. Cao H.-"Thịnh Hạ, tôi chưa theo đuổi con gái bao giờ."-"Tôi cũng không biết dỗ dành con gái vui vẻ."-"Tôi biết, là tôi nuốt lời."-"Xin lỗi, dường như tôi...một khi chạm vào em... sẽ lập tức mất kiểm soát."🆘 tớ reup nhằm mục đích đọc off ạ. Nếu có gì bất tiện xin hãy nhắn tin Wattpad để tớ gỡ bỏ tác phẩm (xin đừng report tớ nha.)❌ tớ không phải dịch giả bộ truyện này ạ. Nguồn tớ để bên dưới nhé.…
Update tên mới ngày 03/02/2025.________________________________Thể loại: Hiện đại - Đời thường"Từ khi em bước vào bóng đêm của tôi, em đã trở thành ánh sáng duy nhất trong đó. Tôi đã luôn vì em mà tồn tại, chỉ mong em mãi tỏa sáng, ít nhất là tỏa sáng vì tôi."[Mong cậu được sống như cơn gió, vô ưu vô lo, bình an vui vẻ]#hnld…
Diệu Anh hướng nội nhút nhát nhan sắc ở mức '' trung bình '', thành tích học tập không quá kém cỏi nhưng cũng chẳng có gì nổi bật, cuộc sống bình ổn của cô trôi qua như vậy cho đến khi cô gặp Duy Khang - nam thần học giỏi, chơi thể thao ''cừ'' đặc biệt là bóng rổ, đi đến đâu đều thu hút sự chú ý, hai đôi đũa lệch như vậy ai cũng không nghĩ tới có một ngày, hai người họ lại ở cạnh nhau.Trích Đoạn: Khôi ôm mặt thở hồng hộc phi vào lớp giật lấy đề toán trên tay Khang, nó bỏ mặc khuôn mặt khó chịu của Khang, nhăn nhó gào lên''Đcm Diệu Anh của mày đánh tao'' Khang cười nhạt giật lại tờ đề cúi xuống bình thản trả lời nó, chuyện khó tin thế mà thằng này vẫn chém được.''Mày ngáo ít thôi, Diệu Anh nhà tao hiền lành, ngoan ngoãn, có bao giờ biết đánh ai'' ''Đcm tao đùa làm đéo gì, mày ra sân tập võ khác biết'' Nó một tay ôm bản mặt xưng vù, một tay lôi Khang ra khỏi cửa lớp. Trong sân vận động, Diệu Anh buộc tóc đuôi ngựa, nước da trắng nõn, tay đeo găng tay, bộ võ khoác trên người cô tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, tốc độ ra quyền vừa nhanh vừa mạnh khiến đối thủ không kịp trở tay . Sau mấy cú đánh liên tiếp, đối phương mất hết sức lục ngã nhoài xuống đất. Khang đứng đần người nhìn theo người con gái đang liên tiếp hạ gục đối thủ trên sân, chuyện đéo gì đang xảy ra vậy, Diệu Anh của cậu đây à? Khánh minh tức tối đấm một cú rõ đau vào bụng Khang ''Một tay mày dạy ra đấy, mày sướng chưa?'' ''......''KHÔNG ĐƯỢC REUP, CHUYỂN VER, MANG RA KHỎI WEB DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.…
Tác giả: Đường Tửu KhanhEditor: Giản Linh KiwiNguồn convert: Khoá luận tốt nghiệp được 9 điểmBìa: OnlytlinhSố chương: 10Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, cổ đại, HE, nữ chủ thị giác,...*****Văn án:Muốn uống rượu của Thanh Niểu cô nương, chỉ có thể lấy chuyện xưa trao đổi.Không ngờ một lần trao đổi...Lại thấy được trăm ngàn hình dạng thế nhân.Tám giờ tối mỗi đêm, Thanh Niểu cô nương lại mang rượu ra đãi khách để nghe kể chuyện...…
Họ gọi mọi người đàn bà như vậy là Kiều. Và họ bảo:"Kiều lố bịch, Kiều lăng loàn, Kiều bỏ rơi tam tòng tứ đức, bỏ rơi lễ tiết. Kiều kệch cỡm, Kiều mông muội, bởi vì Kiều là đàn bà." Là đàn bà nhưng lại ham thích tự do. Tự do yêu đương, tự do trốn chạy, tự do quyên sinh. Kiều là tất cả những tội nghiệp đáng trách, bởi nàng là đàn bà mà lại khao khát làm chủ cuộc đời mình. Khao khát, nhưng không thể. Nên Kiều bất hủ.Tôi ao ước mình có thể trở thành Joan de Arc, người ta bảo tôi chẳng khác gì Kiều.…
Hán Việt: Chân thiếu gia mã giáp hựu hựu hựu bạo liễuTác giả: Trình TạcĐộ dài: 79 chươngThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Giới giải trí , Ngọt sủng , Hào môn thế gia , Chủ thụ , Thật giả thiếu gia , Hải vương , Áo choàng lưuCP: Hàng năm mất ngủ táo bạo thiên tài hải vương thụ X truyền thống bảo thủ nam đức đệ nhất tài phiệt quý tộc công…
"Anh đến cùng ngày nắng vàng, khi đi anh lỡ đem những tia nắng ấy đi mất." [Trích đoạn]Trong ánh nắng vàng xế chiều, tôi thấy một bóng người cao lớn che khuất những vạt nắng chỗ tôi. Người vừa đến, một giọng nói lạnh lùng chợt cất lên, lọt vào tai tôi:"Có làm sao không? Đã nhỏ con như vậy rồi lại còn muốn làm khó bản thân nữa?" Giọng Hưng lạnh lùng, một chút tức giận chẳng biết do đâu mà có. Hưng bước lên trước mặt tôi, ngồi khụy một chân xuống, quay lưng về phía tôi, muốn để tôi lên lưng cậu cõng."Thôi không cần đâu, tao tự đi được." Tôi nhẹ giọng, bả vai có hơi run run, giọng khàn đặc như muốn khóc òa ngay tại chỗ."Chậc, tao không đôi co với trẻ con, lên đây đi." Hưng tặc lưỡi một cái, ngoảnh đầu lại nhìn tôi, có đôi chút mất kiên nhẫn.Tôi không thể làm gì khác ngoài việc leo lên lưng để Hưng cõng về phía phòng y tế.Bóng tôi và Hưng hắt xuống từng mảng gạch nơi sân trường, từng bước chân Hưng dẫm lên lá đều nghe bên tai tiếng xào sạc, xào sạc. Từ góc nhìn của tôi, Hưng trông thật cuốn hút bởi góc nghiên từ bên trên xuống của cậu. Đầu cậu hơi lấm tấm mồ hôi nhưng lại có một mùi hương bạc hà quen thuộc vẫn được cậu duy trì từ những năm cấp 2 đến tận bây giờ. Vẫn vương vấn chút đường nét đẹp trai "không tầm thường" của cậu, người này, sao có thể hoàn hảo vậy chứ? Hoàn hảo đến mức như muốn thiêu đốt trái tim người đối diện. Trong phút chốc, sân trường bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường, như thể cả thế giới chỉ có mình tôi và Hưng vậy.----Ngày viết: 8/4/2024Book cover…