Thanh xuân tôi là nắng, cậu là mưa
Thanh xuân vườn trường…
Thanh xuân vườn trường…
Thanh xuân đã qua rồiSao vẫn còn vương vấn,Bồng bềnh nơi tim lặngRộn ràng trong tâm tư?…
Gửi thanh xuân ngây thơ tươi đẹp…
không tìm đc fic suy của yinwar nên tự viết ദ്ദി(˵ •̀ ᴗ - ˵ ) ✧…
Tấn giang kim bài đề cử cao tích lũy VIP2017-11-27 kết thúcKhông phải V chương tiết tổng điểm vote sổ: 407858 tổng bình luận sách sổ: 6430 số lượng bookmark hiện tại: 13241 văn chương tích lũy: 184,799,8081.Nhất trung cao nhị khai giảng đệ hai tuần, chọc không được nhất ban Thẩm Trạch cùng với lục ban Cố Quan Sơn kết hiềm khích.Tất cả mọi người cho rằng Thẩm Trạch sẽ đem kia không biết trời cao đất rộng cô nương thu thập nhất đốn, lại không nghĩ rằng Thẩm Trạch này thu thập một chút, đem mình cấp thu thập đi vào - -...Không có một bóng người trong phòng học, Thẩm Trạch đem Cố Quan Sơn nhấn ở trên bàn thượng hôn môi."Cố Quan Sơn - - lão tử hắn mụ rất ưa thích ngươi."Cố Quan Sơn trong mắt tất cả đều là nước, run rẩy đạo: "Ngươi, ngươi quá phận..."2.Nhiều năm sau.Blog thượng hơn mười vạn phấn tranh minh hoạ phu nhân Quan Sơn Nguyệt cự tuyệt nhất phát tiểu hoàng bản ước bản thảo.Nàng cẩn thận phát điều blog:"Không nhận tiểu hoàng bản, cao nhị họa qua, có bóng ma trong lòng! Lại không nhận các loại quá khích trái đạo đức play! Thỉnh mọi người trân ái ta, không cần khuyến khích ta lái xe (ノ_< ) "Tiểu fan ồn ào, ào ào phỏng đoán phu nhân dinh dưỡng theo không kịp, phỏng đoán phu nhân tiến vào hiền giả hình thức, kia suy đoán đủ loại, làm người ta xem thế là đủ rồi.Có nhân nghiêm túc truy vấn vì cái gì.Quan Sơn Nguyệt khóc chít chít:"QAQ nam, bạn trai rất ưa thích thực tế tính sao..."- - - - - -Từ ta mười tám tuổi khởi, nàng chính là ta tất cả tính ảo tưởng.- - Thẩm Trạch- - - - - -Lưu manh sân trường lão…
Tác giả: Thanh XuânThể loại: Đoản Đam mỹ, giáo chủ ngụy băng lãnh thụ x thủ hạ chậm tiêu công, có H, 1x1, HENhân vật chính: Hạ Du x Đường PhongTình trạng: đang tiến hànhGiáo chủ Đường Phong vì muốn đòi công đạo cho thủ hạ ai ngờ bị trúng xuân dược, chính mình và thủ hạ thầm mến từ lâu, lăn qua lăn lại cả đêm, mới sáng ra người nọ lại muốn lấy cái chết để tạ tội.Tại sao người bị làm là hắn...Tại sao người chiếm tiện nghi là y...Lại bày ra bộ dạng như mình bị ủy khuất để nhìn hắn, thật sự là tức chết mà......Là ngươi không hiểu hay cố tình không hiểu?Trong đầu Hạ Du lập đi lập lại câu nói của hắn, y muốn hiểu, ý tứ trong câu nói của hắn là gì tựa hồ rất quan trọng với y...…
Cũng chẳng biết từ khi nào mà em đã thích anh mất rồi.Em thích trời mưa vì mưa rất mát, thích cảm giác được nằm trong phòng, căn phòng tối om, bật máy lạnh và đắp chăn, ấm áp và cảm giác bao trùm rất an toàn.Đó là lí do em thích trời mưa.Sau này em lại có thêm một lí do để thích trời mưa nữa, chính là anh.Ở nơi anh không hề hay biết, em đã ngắm nhìn anh rất lâu. Nơi đó là phòng của em, em đã thích rất thích nó, và càng thích nó hơn vì đó là nơi em có thể nhìn thấy anh, cũng có thể là nơi hai ta gặp nhau lần đầu tiên.Từ khi biết thích là gì, anh luôn là bóng hình mà em dõi theo, là động lực để em vươn lên. Rất mong có một phép màu để hai ta gặp lại nhau.…
- Nhân Vật :+ Tae Tae+ Kook+ Miin+ Su…
Tôi có một thanh xuân khá bất hạnh. Nhưng có một hiện tại khá đẹp đẽ. Thanh xuân của tôi luôn chỉ có một mình. Sinh nhật một mình, ăn một mình, khóc một mình. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ li hôn, gia đình phân tán. Một đứa con gái lớn trong một gia đình chắp vá là điều bất hạnh nhất. Tôi lớn lên với sự căm ghét của đứa em gái cùng cha khác mẹ, với sự đánh đập của người mẹ kế và sự say xỉn của người bố. Không bạn bè, không người thương. Nhưng hiện tại của tôi lại có tất cả. Tiền bạc, địa vị và tình yêu. Tình yêu của chị với tôi là sâu sắc, còn tình yêu của tôi với chị là sự vĩnh hằng. Người ta nói, trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn chính là kẻ thua cuộc. Nhưng tình yêu của tôi đối với chị không bằng một nửa tình yêu của chị đối với tôi. Hai con người với quá khứ bất hạnh đang sưởi ấm cho nhau, yêu thương nhau, nắm tay nhau vượt qua tất cả để giành lấy những gì quá khứ không có.…
Nữ chính: Phương Nhi - du học sinh SeattleNam chính: Lucas Zheng - con trai duy nhất của gia tộc Zheng tại Hongkong, sinh ra lớn lên tại Mỹ.-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Seattle - một ngày mùa đông, anh gặp em vì định mệnh...Seattle - một đêm mùa hè, anh đánh mất em vì ngu ngốc...…
Em có một giấc mơ, đó là mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy anh nằm bên cạnh, chỉ cần nhẹ nhàng bình lặng, sống một cuộc sống hài hòa. Không có thế giới điên đảo này, không có môn toán cao cấp, không có kì thi đại học năm ấy, cũng không có suy tính gì về tương lai. Một lúc nào đó, em mong được nhìn thấy anh.Rồi em cũng đã thấy, thời gian lúc đó muốn ngưng đọng lại, đông cứng như tảng băng, nhưng anh lướt qua em, rồi đi mất. Có lẽ, ai cũng vậy. Cũng nên có cuộc sống riêng, công việc bận rộn phải làm. Thực sự em không là gì, không là ai mà để có quyền sáo trộn thứ đã vốn đi vào quỹ đạo, một lí lẽ bình thường của thế giới này.Chúng ta không ai đúng, không ai sai, chỉ có mối tình đầu trong mỗi người luôn là tín ngưỡng đẹp nhất, luôn là hoàn hảo, hoàn hảo đến mức ai cũng muốn gìn giữ không cho thứ gì khác vấy bẩn, sẽ rất để tâm đến tình cảm đối phương, để tâm từ những thứ nhỏ nhặt. Em nghĩ, nếu đổi lại, hai chúng ta yêu hai người khác đã không cố chấp như vậy, chúng ta sẽ dễ dàng chấp nhận con người họ hơn, dường như thể chỉ cần bên nhau là đủ, không cần một tình yêu nồng cháy hay sâu nặng gì nữa hết. Lúc nghĩ vớ vẩn em lại tự hỏi, chúng ta có thể lại nắm tay nhau nữa không? Nhưng em bỗng dưng lại cảm thấy ớn lạnh. Có thể nhiều khả năng là không thể, và cũng không nên là như vậy nữa rồi. " Tạm Biệt"-------------…
Tôi đã thầm yêu cậu 4 năm, tôi đã đi sau cậu 4 năm, tôi đã nhìn bóng lưng cậu 4 năm, cậu đã không cười với tôi 4 nămVậy 3 năm tiếp theo cậu có thể nhìn tôi một lần, đi ngang hàng với tôi 1 lần, cười với tôi 1 lần không?…
Chúng ta năm ấy mất 5 năm hi vọng vào cấp 2, mất 4 năm hi vọng vào cấp 3,mất 3 năm hi vọng vào đại học và mất cả đời để hi vọng có thể như xưa. Thanh xuân chỉ là cái tên để chúng ta nhớ về nhau, chỉ là cái cớ để che đi giọt nước mắt... Chẳng ai dám nói :Tôi đã có một thành xuân thật đẹp. Có chăng là họ không biết định nghĩa thành xuân.…
Có lẽ trong quãng đời người, mười hai năm so ra chẳng to lớn gì. Thế nhưng chính khoảng thời gian ấy lại chứa những hồi ức, kỷ niệm đẹp đẽ nhất mà cho dù sau này ta có muốn cũng chẳng thể được trải nghiệm lần nữa.Author: NatoPlease don't copy. Thanks for reading and love you!…
Chúng ta đã sống những ngày như vậyRực rỡ như một đoá hoa mùa hạ.…
năm tháng đó, tớ thích cậu là thật, còn việc cậu có đáp lại hay không, không còn quan trọng nữa. vì vốn dĩ, thanh xuân là để bỏ lỡ.…
Mô típ: ABO, thanh xuân vườn trường, đối thủ, oan gia ngõ hẹp, đơn phương, A+ siêu đỉnh cấp, B phân hoá chậm thành O; Học bá, đanh đá thụ × Đẹp trai, ranh mãnh công; Drama gia đình, cuộc sống; Cam kết HE *Theo góc nhìn chính của thụ, lời dẫn thứ 3, có drama về tình cảm, gia đình, cuộc sống. Suy nghĩ tâm lý nhiều.....Du Gia An đã một lòng định lên đại học sẽ chú tâm vào việc học tập không dính líu đến bên ngoài, nào ngờ tên Alpha đáng ghét lại cứ suốt ngày líu lo trước mặt cậu 24/7. -----Tay siết lấy góc tập đến nhăn nhúm, cậu khó chịu với sự hiện diện của đối phương, bầu không khí yên bình mà cậu mong muốn chốc bị phá sạch. Cả nhóm người túm tụm lại chỗ kia, *đính chính là cậu không hề ghen tị nhá*- Thật khó hiểu, chỉ là một tên A có gì đâu bọn họ phải mê đắm như vậy?- Ôi trời tổ tông của tôi ơi, cậu nhìn đi, vầng hào quang chiếu xung quanh cậu ta kìa, đó là A đỉnh của đỉnh vạn người mê đó. Tiểu Dư nói với cậu cuối xuống thì thầm bên tai Gia An - Nghe nói Pheromone của người đó có thể khiến các O mê đắm, ngửi phát liền tuột quần dân thân lên cho cậu ta..…