(Khang x Hùng) Phía sau ánh đèn sân khấu...
Chỉ cần bóng dang cả hai vẫn dựa vào nhau là đủ...…
Chỉ cần bóng dang cả hai vẫn dựa vào nhau là đủ...…
" Cậu đi đâu, bước chân tôi sẽ khẽ theo sau, không phải để kiểm soát, mà là để chở che. Bởi cậu là kẻ khờ khạo, còn tôi - kẻ tưởng chừng sắt đá - lại đã bị cảm hoá bởi chính sự ngây thơ ấy."…
"Anh học cách nhìn tôi cũng như tôi đã nhìn anh"…
Đi cùng nhau trên con phố nhưng chẳng ai mở lời trước...…
Nhìn hoa sen ấy cố vươn mình khỏi mặt nước con sông Thạch Hãn đẫm máu những người chiến sĩ đã hi sinh, tâm trí tôi chợt nhớ đến một hình dáng kiên cường và dũng cảm của một người con trai...…
Từng tiếng nổ xa xăm, tiếng mưa nhè nhẹ, và ngọn lửa ấm áp tạo nên một khoảnh khắc hiếm hoi giữa hỗn loạn, nơi năm người tìm lại sự cân bằng, nơi họ học cách nương tựa lẫn nhau, hồi phục tinh thần trước khi bước tiếp vào trận chiến còn đó...…
Và ở nơi nào đó, có lẽ những đóa hoa mọc ngược vẫn nở, không để được nhìn thấy, mà để được cảm nhận...…
Nơi đây từng có người đợi và cũng có người vội vàng đến...…
" Chiến tranh không cho phép bày tỏ tâm tư nỗi lòng..."…
Họ nhìn xung quanh, thấy những viên gạch vỡ, những vệt khói mờ, thấy dấu chân mình và dấu chân đồng đội, và hiểu rằng trong tất cả hỗn loạn ấy, họ đã đi qua cùng nhau.…
Tiếng hát cuối cùng vang lên, rồi tắt dần, nhường chỗ cho sự im lặng ấm áp...…
Khắc tên trước đúng là một điềm xui nhưng nếu lỡ không khắc thì sao có thể nằm cạnh nhau dưới một lớp đất dày như vẫn đang đồng hành cùng nhau trong một thế giới khác...…
Lòng tôi hoảng loạn đến mức chẳng còn ý thức được mình đang làm gì, hay rằng bản thân đang cận kề cái chết. Nếu không có cậu, có lẽ tôi đã liều lĩnh để thân mình ngã xuống giữa vũng máu loang trên mảnh đất Thành cổ này và trong vòng tay cậu mất rồi...…
Nhưng lần này, nỗi nhớ không còn làm anh đau.Nó chỉ khiến anh mỉm cười - vì cuối cùng, giữa muôn ngàn điều dở dang, anh vẫn từng có em.…
"Tôi hứa là lần này em trở về bên tôi sẽ hạnh phúc và chẳng còn cảm xúc buồn bực hay chán ghét một kẻ tồi tệ trong quá khứ như tôi..."…
Dạy em cách bắn súng trên chiến trường này từ nỗi sợ qua sự nhát gan của em, cho đến khi em cảm thấy trong lòng vực dậy được sự dũng cảm theo sự trưởng thành qua năm tháng...…
Họ không trở lại với cái cũ, mà chỉ đơn giản ngồi cạnh nhau, như hai người đang học cách bước tiếp. Tro tàn vẫn còn đó, nhưng không còn ai muốn dập tắt - vì họ hiểu, chỉ khi ngọn lửa đã cháy đủ, người ta mới biết mình thật sự muốn giữ lại điều gì.…
Ngôi làng nhỏ này dần trở thành nơi thán thuộc với người từ vùng miền ngoài vào như Khang đây nhưng cũng chính vì lần đi lạc ấy mà Khang được một lần nếm trải bao nhiêu mùi vị từ cách sống và cuộc sống mang lại rồi kết thúc những ngày vất vả là sự bình yên bên ngọn lửa nhỏ được nhóm lên từ Hùng…
"Từng đêm mong nhớ người ấy nhưng gặp rồi vẫn chẳng biết nói gì...Chỉ cần hơi men với hơi thuốc thôi là đủ..."(Lạy các quý vị đọc giả thân yêu, đi ngang ghé vô đọc thì tui cảm ơn chứ đừng đem lên chánh quyền nhé! Tội nghiệp tui😭)…
"Ai có thể cứu được em lúc này?Ai có thể bên cạnh em ngay lúc này?Ai có thể an ủi em ngay lúc này?Ai có thể gạt bỏ đi hết những tâm tư khiến em bận lòng ngay lúc này?Ai có thể khiến em cảm thấy an toàn giữa cả thế giới to lớn, rộng mênh mông này?"- Chẳng một ai cả...…