2cs, ánh sáng
đắm mình dưới làn nước lạnh lẽo mười sáu năm, hoàng nhân mã lần đầu tiên có cảm giác muốn ngóc đầu dậy, thoát khỏi bóng tối. vì đây là lần đầu tiên trong đời, cậu biết hóa ra trần đời lại có một ánh sao sáng như thế, chói rọi màn đêm, gieo trong cậu một khao khát được sống và được yêu thương.cậu cứ bơi, cứ bơi, hướng về nơi chói lọi ấy. dồn hết sức bình sinh, đứng mặt đất với đôi chân không còn sức, cậu ngước nhìn cái đèn sáng rực, khinh bỉ buông lỏng toàn bộ cơ.chợt, cơ mặt cậu căng cứng vì đập vào vật lạ. cả thân thể lạnh buốt rơi vào vòng tay ấm áp.hóa ra có một người luôn kiên nhẫn thắp đèn dẫn bước, chờ cậu tiếp tục sống và mơ."trần sư tử , tôi đã nói là làm. cậu chưa trở về, đèn chưa tắt!"…