heeseung | chúng ta
ăn socola bạc hà không lee heeseung?…
ăn socola bạc hà không lee heeseung?…
Trước năm 17 tuổi, cuộc sống vẫn rất êm ả, bình thường như bao nữ sinh khác.Năm 17 tuổi, sai lầm nối tiếp sai lầm, xu hướng tình dục bản thân thay đổi không thể quay lại.Sau năm 17 tuổi, những chuỗi ngày không hồi kết...Liệu có ánh sáng nào phía cuối con đường, liệu hạnh phúc có tự tìm đến với cô gái ấy.Người ta thường nói người đến bên bạn năm 17 tuổi, không thể nào bên bạn mãi mãi, người ta cũng nói, mối tình năm 17 tuổi là mối tình khắc cốt ghi tâm.…
Văn 12 là các bài văn mình tự viết. Chủ yếu là để luyện tập cho kì thi thpt sắp tới nên sẽ có những đoạn cop từ bài khác. Mong mọi người đọc và góp ý để mọi người cùng đc tham khảo.…
Tag: CHỦ CÔNG, DAZAIALLĐương Dazai tiên sinh trở thành Saniwa --"A, dùng cây đao này đến từ giết cảm giác nhất định đặc biệt bổng!""Mỹ lệ Tsukumogami, nguyện ý bồi ta cùng tuẫn tình sao?""......"Tự nhận là nghiêm khắc kiềm chế bản thân, săn sóc cấp dưới ôn nhu thủ trưởng hậu tri hậu giác phát hiện Honmaru nội mỗi ngày đều ở trình diễn Tu La tràng.Ân, quả nhiên vẫn là tự sát hảo.Saniwa mỗi ngày đều ở đa dạng nhảy đao giải trì, sau đó luôn là tự sát chưa toại còn bị đưa tới các loại kỳ kỳ quái quái địa phương.Dazai vạn nhân mê, liêu nhân liêu đao không tự biết.Tag: Tổng mạnThiếu niên mạnNgọt vănSảng vănTừ khóa tìm kiếm: Vai chính: Dazai Osamu┃ vai phụ: ┃ cái khác: Bungou Stray Dogs, FGO, đao kiếm loạn vũP/s: chương 3 - 29 : https://wikidich.com/truyen/tong-duong-dazai-tro-thanh-tham-than-gia-XIjPb1S4CC6_tJLt…
Dưới góc nhìn của người chắp bút, cậu ta thấy gì? Cảm nhận được gì qua những thứ cậu ta trực tiếp hoặc gián tiếp tiếp xúc qua từng ngày? Hay chỉ là một chút kí ức vụn vặt của một kẻ đã mất đi những giấc mơ và hy vọng ?...Và cậu đặt cho nó là:…
- anh thích em đó, em thì sao?: không biết, chưa muốn yêu.…
Tao thích thì tao Anti thoi, còn tụi bây thích thì tụi bây vào xem rồi chửi cho vui cửa vui nhà thoi…
Sau chiến tranh, thế giới ninja bước vào kỷ nguyên hòa bình. Những vết thương cũ tưởng chừng đã khép lại, nhưng có những nỗi đau không nằm trên da thịt - mà nằm trong trái tim. *Haruno Sakura : người từng được gọi là "anh hùng của Làng Lá", giờ chỉ là một người phụ nữ bình thường: làm việc ở bệnh viện, chăm lo cho gia đình nhỏ, và mỉm cười như thể không có gì xảy ra. Nhưng phía sau nụ cười ấy là những đêm dài giấu cơn đau, là cơ thể dần bị Bách Hào Thuật hủy hoại, và là trái tim vẫn mang những vết thương không thể lành từ quá khứ.Khi thế giới được cứu rỗi, cô lại là người bị lãng quên giữa hòa bình - một người mẹ, một người vợ, và một con người luôn chọn im lặng thay vì than thở. *Uchiha Sasuke : người từng lạc lối giữa bóng tối, giờ trở thành người đàn ông hối hận nhìn thấy vợ mình gục ngã từng ngày. *Uchiha Sarada : cô con gái mang trong mình dòng máu Uchiha, bắt đầu hiểu ra rằng: sức mạnh lớn nhất không nằm trong đôi mắt chia sẻ quyền lực, mà trong trái tim của người mẹ từng đứng vững giữa bão tố. Đây không chỉ là câu chuyện về tình yêu, mà còn là bản giao hưởng buồn của sự hy sinh. Một người con gái không có huyết kế, không có số phận vĩ đại, nhưng lại dám yêu, dám chịu đựng và dám sống cho tất cả mọi người. Giữa thế giới của những kẻ mang năng lực thần thánh, Sakura vẫn chọn trở thành con người - yếu đuối, kiên cường, và đẹp đến đau lòng.…
-" Đời này chỉ thương mình em."_ Hoả Vũ Khuynh Thành_…
Ngắm đã mắt 😍 đẹp lung linh rung rinh lòng người ❤ có những ảnh bựa nữa 😂…
♡Trải qua nhiều chông gai, khó khăn của 1 cô gái tuổi 17. Một độ tuổi mà đáng lẽ cô sẽ có 1 cuộc sống hạnh phúc như bao thiếu nữ khác nhưng trớ trêu thay cuộc đời cô lại không như thế.♡Nhờ những cái khó khăn đó mà mới có một Nhược Băng mạnh mẽ, kiên cường như ngày hôm nay. - Để biết được cuộc đời cô trải qua những gì và tương lai sẽ ra sao thì mời các bạn hãy đón xem bộ truyện " Một ngày nắng nhẹ" nha.* lưu ý: đây là truyện mình hoàn toàn tự nghĩ, không tự ý sao chép. Nếu như có 1 số ý giống truyện khác thì chỉ là trùng hợp. ¤ Thể loại: ngôn tình, tiểu thuyết, HE…
Là một SE nha.…
"Sưu tầm" Cảm ơn đã đọc!…
Chỉ là một câu chuyện mà mình viết ra trong lúc rảnh rỗi, không biết khi nào kết thúc, nếu có hứng thì sẽ hoàn thành.Còn một điều nữa, bất kể ai chửi công thì mình sẽ block hết, xin cảm ơn.…
Lâm Hạ Thu bước đi trên con đường phủ đầy tuyết, những bước chân của cô nặng nhọc và chậm chạp. Cô vừa trở về quê hương sau nhiều năm xa cách, mang theo gánh nặng nợ nần và một quá khứ đau buồn."Mùa thu năm ấy... là mùa tôi hạnh phúc nhất. Nhưng cũng là mùa tôi mất đi tất cả."Một đoạn hồi tưởng ngắn hiện lên: Hạ Thu cười tươi rói, tay trong tay với một chàng trai. Họ cùng nhau ngắm cảnh mùa thu, trao nhau những nụ hôn ngọt ngào. Nhưng rồi, một biến cố bất ngờ xảy ra, cướp đi hạnh phúc của cô.Khung cảnh lại trở về với thực tại. Hạ Thu dừng chân bên một quán rượu nhỏ, ánh đèn vàng hắt ra từ bên trong như một tia hy vọng giữa mùa đông lạnh giá. Cô hít một hơi thật sâu, bước vào trong."Mùa đông này... tôi không biết mình sẽ đi về đâu. Nhưng tôi tin rằng... dù có khó khăn đến mấy, tôi vẫn sẽ cố gắng sống tiếp."Bên trong quán rượu, những con người xa lạ đang tụ tập, trò chuyện và cười đùa. Hạ Thu nhìn họ, trong lòng cô chợt dâng lên một tia hy vọng. Có lẽ... cô sẽ tìm thấy sự ấm áp và niềm vui ở nơi này.Tiếng nhạc vang lên, giai điệu du dương của một bản tình ca mùa đông. Hạ Thu khẽ mỉm cười, cô biết rằng, cuộc hành trình của cô chỉ mới…
"-Cho tao mượn ghế đi!-Để làm gì?Để chở chair cho mày đó!"Cô cười nhẹ , vén mái tóc ra sau tai , nhẹ nhàng tiến về phía trướcđặt trên môi anh một nụ hôn :"-Thế thì phải chở che cho tao cả đời đấy! -..Tuân lệnh,bà xã!!!"--------------------9/9/2023…
Xuân Bách cho rằng bản thân vì chạy kpi cho chương trình nên phát điên mất rồi, không thể nào tim đập nhanh như vậy với thằng oắt con này được.…