nàng tiên cá.
hóa bọt biển.…
hóa bọt biển.…
Có những ký ức như cơn gió đầu mùa, đến rất khẽ, đi rất xa.Họ từng bước qua nhau, từng cười cùng nhau, từng mơ những giấc mơ chưa kịp gọi thành tên. Nhưng có lẽ, ngay từ đầu, hai người đã là hai bàn tay khẽ lướt qua gió, gần đến vậy, mà chẳng bao giờ chạm vào.…
ngàn vũ trụ tình yêuu…
Là tôi ngu muội hay cậu quá hấp dẫnLà tôi không hợp với cậu hay đơn giản là cậu chưa từng để tôi vào tầm mắtLà do tôi ảo tưởng hay vốn dĩ cậu đã không thích tôi từ trướcLà cậu thích tôi hay chỉ là thương hạiDù sao tôi cũng đã thích cậu mất rồi~~P/s: dựa trên một câu chuyện có thật rồi thêm mắm bỏ muối qua lời văn của tác giả.....hehe…
Tình bạn chính là cái rào cản khiến tôi đánh mất cậu…
Đây là lần đầu tui viết truyện , có j mọi người góp ý cho tui Truyện viết chủ yếu về cặp chính [cá-quý]*thấy ít ai làm cặp này ha , thấy tui ngược đời ghê , mong ko bị ném đá hay flop 🥲* và cả cặp phụ là [red-khoa]Cặp [bâng-quý]tui cũng mê nên để truyện sau nha , còn truyện này tạm thời Bánh chỉ làm nv phụ (sorry nha)Truyện tạm thời tui nghĩ sẽ ko có H , nào có thông báo sau Truyện sẽ có ngược , có ngọt và có cả drama , vì tui khoái drama lắm nên sẽ nhiều tình tiết , đừng lo nha vì ngọt cũng có rất nhìu (kỉu dịu dàng ngọt ngào yên bình các thứ nhé)*Lưu ý : tình tiết truyện hầu hết là tưởng tượng , ko liên quan đến đời thực của các nhân vật , mong sẽ tôn trọng các nhân vật trong truyện* Vậy rất mong nhận đc nhiều ủng hộ cho tác phẩm đầu tay ạ!…
liệu tôi có nên mô tả gì ? chỉ là những câu chuyện về hai kẻ đơn phương không may trên hàng triệu người lại là kẻ bị hanahaki disease.…
Lá thư gửi một thằng ngốc.…
Title: It's not painHanahaki là một căn bệnh giả tưởng. Nó đẹp đẽ và đau đớn, nhưng không phải mọi thứ đều chỉ có tuyệt vọng.Liệu người biết rằng, yêu ai đó hạnh phúc đến mức nào không? Dẫu thế nào, cậu cũng không thay đổi được sự thật rằng bầu trời màu xanh, hoa muôn vàn màu sắc, và thế giới này như cả một vườn hoa. Chỉ là tôi và cậu không hề nhìn thấy những màu sắc ấy...❗Warning: có chứa yếu tố liên quan đến cái chết.…
Đau khổ nhất là khi yêu một người không yêu mình...…
Đọc đi rồi biết…
Đôi khi những thứ ta cho đi sẽ không bao giờ có thể được nhận lạiThời gian là một thứ quý giá đừng nên dành hết thời gian thanh xuân của mình vì một người không biết về tình cảm ấyNếu bạn thích họ hãy nói lên tiếng lòng của mình để tương lai không phải nuối tiếc.Thật ra nếu các bạn đọc các bạn sẽ cảm thấy nhàm chán vì văn phong của mình khá kémĐây cũng chỉ là 1 tác phẩm nhất thời khi tự dưng hiện lên trong đầu mìnhVà đây là bản viết đầu tiên và không có chỉnh sửa nhiều lần nên còn mắc chút sai sót 🙏🏻…
Tác giả: CǎoKhải - NguyênTên truyện: Đơn Phương Ở tuổi 17, cái thời mà chúng ta dễ bị rung động nhất. Chỉ là một nụ cười hoặc một ánh nhìn chằm chằm hay là những hành động trêu ghẹo cũng đủ làm trái tim nhỏ bé này đập mạnh. Tâm trí cũng dần tưởng người ấy thích tôi. Nhưng tất cả chỉ là hành động vô thức của hai người bạn thân đối với nhau. Như thế đấy mà tôi lại lầm tưởng người ấy thích tôi cũng như tôi thích người ấy. Hóa ra chỉ là tôi hoang tưởng.Nói ngược tâm nhưng không có ngược nhiều lắm đâu nha.Đây là tác phẩm thứ hai của tôi. Có thể phông văn của tôi không được mượt mà lắm. Có nhiều chi tiết không hợp lý ( hơi lộn xộn ) nhưng cũng mong mọi người thông cảm cho tôi. Nói chung là cách viết của tôi nó trẩu lắm. Có thể sẽ không thích hợp với những thanh niên nghiêm túc và thanh niên trưởng thành. Mọi người vào Fic với tư thái thoải mái vui vẻ nha, đừng đặt nặng vấn đề sao truyện quá phi thực tế vì nó chỉ là hư cấu!!!^_^…
"ông không tin tui?"Lưu ý: truyện chỉ đơn thuần là trí tưởng tưởng của fan otp."xin đừng bế lên livestream của ai trong team hết nhé"-28/5/24-?/?/?…
Mùa thu năm ấy... tôi gặp anh...…
Đây là tác phẩm đầu tay của mình, có gì sai sót mong mọi người thông cảm ^^…
Đôi chút tâm sự của au khi crush một người mà ko thể dãi bày cho người đó biết .....…
Một câu chuyện muốn quên nhất của mình. Gửi gắm những cảm xúc khi ấy vào đây. Mong được mọi người góp ý *tung hoa*…