DamianxAnya[love stories]
Lúc này hai bé lớn rồi nhá mấy ní =))tầm 15-16 tuổi nháaaaa…
Lúc này hai bé lớn rồi nhá mấy ní =))tầm 15-16 tuổi nháaaaa…
Đây là 1 câu chuyện có thật. 1 chàng trai đơn phương 1 cô gái trong 3 năm, bị cô ấy từ chối nhiều lần và năm thứ 3 họ đã quen nhau nhưng... bị sự cấm cản của bạn bè. Nếu bạn muốn biết diễn biến câu chuyện như thế nào thì hãy ấn ĐỌC nhé ^^…
Lớp học nằm trên dãy hành lang cũ. Tiếng chuông vào học thôi thúc mọi người vào lớp. Ánh nắng ban mai chiếu rọi của ô cửa sổ cùng những cơn gió thổi lồng lộng.Cậu vẫn đứng đó, cất giọng nói to và dõng dạc, từng câu từng chữ như rót mật vào tim tôi. Đằng sau cậu là cả một bầu trời rộng lớn cùng những tia nắng sáng lấp lánh.Cậu giống như mặt trời vào mùa xuân, nhẹ nhàng chiếu sáng trái tim tôi. Cậu giống như một cơn mưa rào mùa hạ, chỉ thoáng qua chốc lát rồi rời đi, để lại bao tiếc nuối. Cậu giống như một đám mây mùa thu, mềm mại an ủi tôi rồi lại bị gió kéo đi. Cậu giống như cơn gió Bắc mùa đông, tuy lạnh lẽo nhưng lại ân cần xoa dịu những giọt nước mắt nóng hổi của tôi.Cậu là cả một hi vọng tôi ấp ủ suốt ba năm cấp III, là niềm hạnh phúc nhỏ bé mỗi ngày của tôi. Nhưng bây giờ, tôi đã không còn muốn là một người nhút nhát không dám lại gần cậu nữa, tôi muốn dũng cảm đối mặt với cậu để mỉm cười nói:"Tôi thích cậu!".......Trái tim lạnh lẽo của tôi khi gặp cậu bỗng trở nên ấm áp lạ thường.…
1 cô gái bình thường bỗng nhiên biến thành một nữ thần .. .sau đó xuyên không về thời đại cổ để tìm kí ức thất lạc 😄😄😄😄đừng chê nha vì mình viết ko hay lắm 😍😍😍😍😍😩😻😻😻😻…
viết bởi vic - không là định mệnh.nhân vật: stneko (top!st sơn thạch x bot!neko trường sơn)có hint junphuc;abo.tiểu thuyết hư cấu, xin đừng liên hệ với người thật, viết vì mục đích phi lợi nhuận."tình yêu bị gắn kết bởi mùi hương và hai từ định mệnh, là hỉ kịch hay bi kịch?"…
Đây là nơi mình up ảnh về hai anh nhà để giảm dung lượng điện thoại. Tất cả ảnh mình đều lượm trên internet, không rõ nguồn. Nếu tác giả của các bức ảnh không đồng ý thì mình sẽ xóa chúng ngay lập tức ạ! Mình cảm ơn❤️…
Tác giả: Nancy Holder" Ái tình không nhìn bằng mắt mà bằng tâm hồn. "-William Shakespeare-…
Chào cậu người mới đến...…
Artist: 青山折柳 [ @QingShanzheliu (Twitter) ]https://twitter.com/QingShanzheliu/status/1128990140725059584/photo/1• Nguyên tác: Mặc Hương Đồng Xú (/Khứu)• Đồng nhân viết bởi: Tam Khoả Hoè ThụNguồn (QT): wikidich.comhttps://wikidich.com/truyen/nhan-tra-vai-ac-tu-cuu-he-thong-chi-bang-W4VuyVS4CH474ihKEdit chưa có sự cho phép của tác giả. Xin đừng mang bản edit này đi đâu khác mà chưa có sự cho phép._ _ _ _ _(đã lược bớt) Lời tác giả:"Quá thích Hệ Thống, cũng thực đau lòng cho Băng muội, kết quả là muốn viết một bản Hệ Thống theo góc nhìn của Băng muội.Không có hệ thống, không có phun tào, dùng đôi mắt Băng muội ngắm sư tôn.Chỗ trống trong nguyên tác bỏ thêm tưởng tượng cá nhân."_ _ _ _ _Lời editor l̶ả̶m̶ ̶n̶h̶ả̶m̶:Ngồi chán chán chút, do đọc edit của bạn khác vẫn có đôi chỗ hơi khó hiểu cũng như chưa đầy đủ lắm khi so sánh với bản QT, nên mình thử edit một chút... _(:3/L Là lần đầu edit, lại cũng không biết bao giờ sẽ full, khi nào rảnh sẽ ngồi gõ một chút, mong sẽ sớm ngày edit hoàn.Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé! :3…
Nhật kí thường ngày thôi >•< Nhân sinh vô thường, đến đi là chuyện không tránh khỏi.Rãnh rỗi cũng có chuyện để làm, sẽ không nhàm chán <3 ai ghé xem xin đừng cười chê Han trẻ con ạ :))…
Hhhhhhhhhhhh…
"Thật ích kỉ khi cho rằng anh là của riêng tôi. Nhưng anh biết không, nếu không có anh, tôi cá rằng mình đã trìm ẩn trong bóng tối từ khi nào ko hay rồi" "Chúng ta đều yêu nhau, nhưng tại sao lại cứ ko thể đến với nhau? Khoảng cách 1 bức tường xa đến vậy ư?"Ký Tên: Nuu…
hay và dài…
Đọc đi rồi biết…
Tập1-tập12…
"...Sài Gòn vốn đông đúc lắm, mà con người ta thì quá bận rộn, bận đến nỗi không còn muốn để ý đến những thứ xung quanh, người ta dễ dàng bơ nhau như người xa lạ, cứ từng người từng người lướt qua đời nhau, mới gặp nhau đấy rồi lại quên nhau, lại bị cuốn đi bởi những gồng xoay của cuộc đời. Vậy nên sống ở Sài Gòn dễ khiến con người ta cô đơn, lạc lõng,..."Một ngày có chút se lạnh ở Sài Gòn, mình cuộn tròn trong chăn, nhấm nhi từng nỗi buồn mơ hồ, để rồi viết nên bài cảm thức này. Mình không giỏi viết văn, ca từ không tinh tế lãng mạn, nhưng mình vẫn muốn viết, viết về những cảm xúc trong lòng mình, viết để thấy rằng nỗi cô đơn thật ra cũng là một món quà mà cuộc sống mang tặng chúng ta...…