các TCTCTG và chi tiết NHTM
…
- Kiến Luân , anh có thích em không ?- Ừm ... thích !- Kiến Luân , anh thích em bằng chừng nào ? - Bằng chừng này nè !- Á ? Sao chỉ có một gang tay thôi vậy ? Xí !- Chỉ có một gang tay !- Không nói chuyện với anh nữa !- Em còn nhỏ lắm ! Không hiểu đâu !...- Vậy ... Kiến Luân , anh có yêu em không ?- Em mà cũng biết yêu luôn rồi à ? - Này ! Trả lời ngay cho em !- Ừm... hình như là có !- Anh yêu em bằng chừng nào ?- Bằng anh thích em !- ...…
'Nàng một danh Tuyết Liên tiên tử cùng Bích Chu tiên tử là song tu cùng nhau hơn 3 ngàn năm ấy vậy mà trong 1 lần thái tử nhìn trúng nàng ( Tuyết Liên tiên tử ) lại ko ngờ được hắn lại là người tình mà Bích Chu tiên tử yêu mê muội kiếp trước ko đc đáp trả. Oán hận cùng ghanh tỵ khiến nàng lu mờ lý trí ko phân biệt được đúng sai, lí tình khi nàng nhìn thấy nàng ( Tuyết Liên tiên tử )cùng thái tử Đông Hoàng của Chu quốc tay trong tay, hận ý trong mắt nàng càng sâu đậm, lúc này lí trí của Bích Chu ko còn nữa nàng dùng mọi linh lực trừ trước tới giờ biến thành 1 quả cầu lớn đánh bay về phía hai người bọn họ trước sự ngạc nhiên vô hạn của Tuyết Liên ...' Hello các nàng ta là một tg nghiệp dư mới vì quá mê truyện xuyên ko và thích các nhân vật cho nên quyết định tự sáng tác truyện. E hèm!! Có thể truyện của mị có những chi tiết có phần giống với một số truyện xuyên không khác vì mình sẽ dựa vào chúng để viết theo phong cách của mình. Nếu bạn nào cảm thấy truyện mình nhàm chán có thể cho xin ý kiến tham khảo nhưng nếu dùng những điều mạc thị mình thì xin click back chúc các bạn đọc vui vẻ ^^…
Có nhiều otp và đa số là giống trong animetruyện có kết HE và lưu ý truyện này Nghi nằm trên và Tang nằm dưới nhaTruyện ko giống với mẫu truyện gốc nha mọi người và lời cuối cùng chút mọi người đọc truyện vui vẻ…
Chuyện kể về cậu Hách " người đẹp làng sen", và cậu Huân " con ông phú hộ giàu có tiếng ở làng bên"Warning: Mới vào nghề nên tay nghề còn yếu mong mọi độc giả đọc truyện thông cảm, OOC, tất cả chỉ là trí tưởng tượng, ( dự kiến có H)…
Ngày ấy, tôi đã gặp anh. Chúng tôi đi qua nhau như chưa từng quen biết.…
Kiều Oanh nằm thở yếu ớt trên giường bệnh. Bên cạnh cô lúc này là người anh trai tài giỏi, hết lòng yêu thương, bảo vệ cô. Trong hồi ức tuổi thơ lẫn về sau này, anh ba luôn là người nắm tay dắt cô đi, ôm vỗ về mỗi khi cô khóc nháo, dạy cô từng con chữ vỡ lòng, chăm sóc cô mỗi khi cô ốm đau, tin tưởng mọi điều tốt đẹp nơi cô... Anh trai. Em vẫn chưa làm được điều gì cho anh cả. Em... em luyến tiếc anh.Dường như nghe được tiếng lòng của em gái, anh cuối xuống, hai hàng nước mắt lăn dài, nghẹn ngào nói:- Bông hoa nhỏ. Em là cô em gái mà anh đã may mắn có được. Em rất quý giá với anh. Biết không?!Cô gật nhẹ đầu. Cô mệt quá. Chống chọi với bệnh tật chưa bao giờ là dễ dàng. Cô nhìn anh thì thào lời cuối cùng:- Em... ngủ đây... Anh... Chúng ta sẽ.... hạnh phúc....---Trải qua một giấc ngủ thật dài, Kiều Oanh tỉnh lại trong thân thể một tiểu oa nhi 9 tuổi. Vây quanh giường nhìn nàng lo lắng là rất nhiều nam thanh. Thấy trang phục của bọn họ cùng cảm nhận cái đau đầy chân thật của cơ thể này, Kiều Oanh đã nhận biết về hiện tại. Nàng đã thật sự xuyên vào thân thể của Lâm Như Kiều-con gái của Lâm tam lang thành An Châu.…
_Bốn tháng trước_- Vũ! Anh tới rồi! - Cậu quay đầu nhìn anh mặt mũi đỏ bừng, hơi thở trắng bốc lên giữa cái lạnh giá của Paris.- Thiên! Sao không đi chậm thôi? Trời lạnh lắm mà! - Cậu lo lắng đưa đôi tay mình áp lên má anh, mát xa nhẹ nhàng tạo độ ấm cho anh.- Tay em cũng lạnh hết rồi! - Anh cười cười nhìn cậu, bàn tay to lớn áp lên bàn tay trắng bệch vì lạnh của cậu....Hai người cứ đứng ở đó, cái giá lạnh của Paris cũng không khiến tình yêu của hai người nguội lạnh....._Ba tháng trước_- Thiên! Đây là Mẫn, bạn thân đại học với em! - Cậu tươi cười cầm tay anh kéo tới trước mặt Mẫn, ánh mắt long lanh mong chờ hai người mình yêu thương nhất làm quen với nhau.- Xin chào! Tôi là Mẫn!- Chào! Tôi là Thiên! Cậu hạnh phúc nhìn hai người bắt tay nhau......_Hai tháng trước_- Vũ! Mẫn đâu em? - Thiên đút tay túi quần, để mặc cậu dựa vào người anh.- Em không biết! Anh gọi cho cô ấy xem! - Vũ tươi cười cầm bàn tay anh áp lên má mình mà nói.- Ừ! - Thiên rút bàn tay của anh ra, lấy điện thoại gọi cho Mẫn.- Mẫn, em đang ở đâu thế? - Thiên nhẹ giọng hỏi, hỏi dường như phía bên kia đầu dây là bảo bối duy nhất mà anh nâng niu nhất..... Vũ cũng nhận ra điều này...Cậu khẽ cười lắc đầu...Làm sao có chuyện Mẫn và Thiên có thể phản bội cậu được.... Mắt thấy Thiên cúp máy, Vũ lại gần cầm lấy tay anh, mấp máy miệng hỏi:- Mẫn sao thế anh?- Mẫn nói hình như bị sốt rồi, anh qua xem cô ấy thế nào! - Thiên giật mình cảm thấy lời nói có chút không đúng liền nói thêm - Em ở nhà ngoan! - Vũ nhìn vẻ mặt lo lắng của Thiên mà lo lắng theo...l…