kenbi ; mi casa
家…
Lần đầu tại hạ viết truyện, mong quý vị tỷ muội huynh đài góp cho tại hạ tí ý kiến. Tại hạ cảm kích vô cùng.. !…
Chuyện kể về cô bé Linh- người được cho là có căn số phải phụng sự nhà ngài cứu âm độ dương…
Bọn con nít đó, bà ta thật sự sợ hãi chúng. Bọn chúng thật kinh dị. Bọn nó không phải là những đứa trẻ bình thường. Bí mật mà bọn chúng đang muốn che dấu rất ghê rợn.…
Không ai đoán được số phận của mình.Hôm nay bạn cười ngày mai bạn khóc cũng là lẽ thường gặp. Hôm nay bạn là người được tất cả nể trọng ngày mai cũng có thể rơi vào vực thẳm.Thế sự vô thường, hỷ nộ ái ố ai mà không gặp chỉ là đừng đánh mất bản thân, đừng đánh mất nhiệt huyết. Có những chuyện chẳng bao giờ có thể quay lại vậy thì hãy chấp nhận và tiếp tục bước đi như nó vốn có. Khi mạnh mẽ, khi yếu đuối, khi vui vẻ, khi đau buồn hãy cứ là chính mình 😑😑😑😑😑…
LỜI CHƯA NÓI…
Hà Nội đông đúc nhưng thật cô đơn…
Trong màn đêm dày đặc của số phận, chúng tôi lạc lối giữa những bí ẩn, những vết thương cũ và những cảm xúc chẳng thể gọi tên.Phương-một người mang trong mình quá khứ chằng chịt những bóng tối. Cô không cho phép ai đến gần, nhưng lại không thể rời mắt khỏi Ân-một kẻ kiên trì như ánh lửa nhỏ giữa cơn bão, vừa dịu dàng vừa bất cần.Huy và Dương, hai đường thẳng tưởng như chẳng bao giờ giao nhau, lại bị cuốn vào vòng xoáy định mệnh khi cố chạy trốn quá khứ.Những linh hồn lang thang trong cuộc đời này, liệu có tìm thấy bến đỗ? Hay rồi cũng chỉ là những kẻ đi lạc, mãi mãi mắc kẹt giữa thực tại và ảo vọng?…