Thanh xuân của hai chúng ta
^-^…
Còn chút gì để nhớ là truyện dài của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, gồm 31 phần, sáng tác năm 1988. Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.…
Tình Cảm, Tổng Tài, Hiểu Lầm…
Toi siêu sủng bot, con siêu cưng, nên không có vụ ngược bot🥹…
Trắng da từ bên trong và bên ngoài…
Toàn bộ là tranh của tao, cấm thief =)) Thief tao táng vỡ mặt =))…
Ko có j để mô tả hết…
Ngày mặt trời chết, một thế giới đầy sự tăm tối và nguy hiểm, nơi mà tình yêu và hy vọng vẫn có thể nảy nở.Ngày mà mặt trời chẳng bao giờ mọc lại, ngày mà thế giới sụp đổ dưới bóng tối của tội ác và hiểm nguy. Đó là một thế giới nơi những đường phố quen thuộc bị nhuốm bởi bóng đêm vô tận, nơi mà âm mưu và sự thù địch hiện hữu ở khắp mọi nơi.Trong bóng tối ấy, có một hình bóng mạnh mẽ và bí ẩn, một người đàn ông mà cả thế giới phải sợ hãi. Anh ta được biết đến với cái tên Gin, một tên trùm tội phạm lãnh đạo tổ chức ám sát khét tiếng. Ánh mắt của anh ta như hai viên bi lửa, luôn sẵn sàng để phát ra ánh sáng của tử thần.Thứ mà Gin cần, hắn sẽ không bao giờ để lọt vào tay kẻ khác. Liệu rằng tình yêu có như vậy? Có khiến Gin ung dung đoạt lấy hay phải chật vật đấu tranh để thỏa mãn cảm xúc?Và, người khiến hắn mở lòng là ai?Một chai rượu đắng trong tổ chức như Vermouth, một chai thuốc độc hấp dẫn như Sherry hay một ly nước ngọt đang trong tay kẻ khác?"Mái tóc ta mang màu tâm hồn nàngMái tóc nàng mang màu linh hồn ta"…
Dựa vào cảm xúc hiện tại của tôi…
nguồn: Phan Trần Quỳnh Như, nói chuyện với nó cười muốn xúc quần 😂…
tình ta như ly cà phê không đườngdù đắngngười uống đượclại thấy ngon._゚°☆ ~/ghi chú :truyện dành cho otp taekook, bias namjoon.…
Em luôn chờ Anh...! Dù tánh tình có hơi trẻ con và khó tính một chút, nhưng Anh đã chịu khổ 8 năm rồi, chịu khổ đến cuối đời nhé? ^^…