Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
tình yêu là thứ không ai biết được,nó là thứ muôn hình vạn trạng,cũng giống như nước vậy,vực nước càng sâu càng chảy mạnh khi rơi vào con tim của người đó rồi thì chỉ có thể yêu nhiều hơn chứ không thể buông bỏ được.…
Chìm theo cơn gió, hòa với mây, lướt theo từng nhánh hoa.Đi theo ngọn cỏ, nghe tiếng suối, nắm tay người.Nụ cười của người, cùng vạt nắng, cùng áng mây.Khắc sâu trong tim, nhớ mãi, nhớ mãi.Càng lúc càng xa, càng xa, càng xa.......chạy thật nhanh, thật nhanh, thật nhanh......chỉ tôi đi, cách nắm lấy tay người......làm ơn......chờ tôi với.-"Hold on, wait to me. Don't leave me alone!".-"Turn around, wake up... and forget me...".-"But I love you...".-"...but I'm dead."(P/s: Truyện ngọt lắm, vô đọc đi các nàng.)…
Tiếp nối truyện cha con loạn luân nhà NothinghereCHÚ Ý: song tính, loạn luân, dirty old man.Văn phong thô tục, ngôn ngữ kích thích.Chống chỉ định người dưới 20 tuổi.Link wordpress:https://nohorny0.wordpress.com/Passwordpress: 2girls1cup…
Tên gốc: Thùy đích thanh xuân bất hoang vu/ 谁的青春不荒芜Tác giả: Thẩm Duy Biệt/ 沈唯别Thể loại: Thanh xuân vườn trườngEdit + Design: Ndmot99 🐬🐬🐬Nguồn convert: wikidth.netGiới thiệu: Thanh xuân có ai không hoang phí, và ai đã đi hoang phí thanh xuân của ai. Thanh xuân mỗi người đều không giống nhau, có bao nhiêu sắc màu, có bao nhiêu đần độn vô vị, chỉ riêng người đó mới biết.Cô, Thẩm Duy Nhiên, là một học sinh bình thường nhưng thanh xuân lại không giống những người khác, từ thời thiếu niên ngây thơ tới lúc trưởng thành, từ tình yêu tình bạn tới tình thân vĩnh cửu, mọi thứ đều là bi thương.Hoa đào nở là mùa tương ngộ, cánh hoa điêu tàn kia có lẽ sớm đã chú định bọn họ có duyên mà không phận. Ai là khách qua đường của ai, và ai sẽ vì ai mà dừng lại?P.s Trong truyện mình có dẫn theo link bài hát xuất hiện trong chương, các bạn mở wifi/3G/4G để nghe nha.…
Em nhìn tất cả mọi thứ trên thế giới tàn nhẫn này bằng đôi mắt đầy sự căm thù... nhưng..khi em nhìn anh nhìn vào đôi mắt của anh, em bỗng chốc hóa nàng công chúa yếu đuối, có lẽ sự chân thành của anh đã giúp em thoát khỏi sự cô độc, tàn nhẫn ấy..lần đầu viết fanfic hic hicCái này chắc hơi ngược á…
Yêu là gì? Yêu là phải hi sinh mới được chấp nhận à?Yêu là gì? Yêu là phải khiến cho người trong cuộc đau khổ mới được sao?Yêu là gì? Mặc kệ chứ? Chỉ cần ta yêu chàng là đủ.Dù bạn là ai đi chăng nữa, hai chữ "tình yêu" sẽ chẳng bỏ qua cho ai.Công chúa à? Họ là người tốt đúng không? Họ lương thiện, hiền lành. Dù có bị ăn hiếp đến mức phải chết nhưng họ vẫn không bao giờ biết đánh trả. Bởi vì dù họ có là người xấu, thì mọi người vẫn tin họ. Bởi vì dù họ có bị giết đi chăng nữa, thì liệu kẻ đó chết có toàn thây hay không? Nhưng mà... công chúa có nhiều đến vậy sao? Phù thủy? Họ là người xấu ? Đúng! Có ai tin họ là người tốt đâu. Họ là những con người ác độc, muốn chiếm đoạt mọi thứ không thuộc về mình, muốn làm hại người khác còn mình thì sung sướng. Dù họ có cứu một mạng người thì bị cho là giả tạo. Dù họ có chết đi thì bị cho là quả báo? Ai hiểu đây? Phù thủy thực sự là vậy sao? Hoàng tử? Họ là người mà mọi nữ nhân mơ ước. Họ là chàng trai được mọi người yêu thích. Là người luôn giải nguy cho công chúa khỏi phù thủy. Lúc công chúa bị phù thủy bắt đi, chàng không màng nguy hiểm, không màng phù thủy xấu xa đến mức nào mà đi cứu công chúa. Khi công chúa khóc, chỉ một giọt nước mắt đã làm cho chàng đau thấu tâm can, quyết sống chết với kẻ làm cho nàng đau, và kẻ đó là phù thủy. Hoàng tử à? Mọi chuyện có thật như chàng nghĩ không? " Hoàng tử chỉ thấy được giọt nước mắt trên má công chúa, mà không hề hay biết tim phù thủy cũng đang rỉ máu vì chàng" #Chanh…
"Chú mày từ đâu ra vậy? Anh chưa thấy chú ở đây bao giờ... nào, lại đây! Anh sẽ kiếm cho chú một chỗ ngủ"..."Hoseok! Làm ơn... Tao lạnh quá"..."Gì vậy? Em không muốn rời đi? hmmm được rồi... anh sẽ nuôi em"..."Đừng chích! đừng mà tao xin..."... diễn biến tiếp theo thì đón xem tiếp trong Fic nhé <3…