taekook | Tình yêu muộn màng
Tình cảm chớm nở nhưng lại không nhận ra. Người ra đi, người hối tiếc. Nơi đâu mới gặp được nhau? Liệu tình yêu này có quá đỗi muộn màng?…
Tình cảm chớm nở nhưng lại không nhận ra. Người ra đi, người hối tiếc. Nơi đâu mới gặp được nhau? Liệu tình yêu này có quá đỗi muộn màng?…
phúc hắc xảo quyệt công x ôn nhu khả ái thụ.Nhất thụ nhất công (1x1), tình hữu độc chung, nhất kiến chung tình (thụ), cường thủ hào đoạt, ngược sủng song song.Truyện lấy bối cảnh hiện đại dựa theo nguyên mẫu nhóm nhạc BTS , các sự kiện trong truyện không tồn tại ngoài đời thật.......................................................................................................................................Anh có biết thế nào là vừa gặp đã yêu không? Có biết rằng gam màu tím nơi anh tuyệt đẹp cỡ nào không? Cho dù có xa cách ngàn dặm cũng chẳng thể làm phai nhoà nụ cười của anh nơi tâm trí em. Em nhớ anh, người em yêu.Anh biết không Kim TaeHuyng, gam màu tím nơi anh quá đỗi tuyệt đẹp đã hoạ nên bức tranh của đôi ta sâu thẳm trong trái tim em.Vô tình mang theo những mộng mơ ngọt ngào, để rồi chìm đắm trong nỗi nhớ mang tên anh. Trong ánh hoàng hôn đỏ rực dưới chiều nắng vàng thu ngày hôm ấy, ánh tím cuối hoàng hôn đó đã soi rọi tình yêu của đôi ta.Và cũng chính ánh tím tuyệt đẹp kia đã lưu giữ những kỷ niệm sâu kín thầm lặng của một tình yêu bất biến vĩnh cửu. Đời này của Jeon JungKooK không cầu gì lớn lao, chỉ cầu một đời bình an bên anh. "Giọng nói nhẹ nhàng của anh lướt qua em,Xin hãy gọi tên em thêm một lần nữa.Dù đang đứng dưới hoàng hôn lạnh lẽo,Nhưng em sẽ bước từng bước về phía anh.Dẫu rằng mai này không thể chung đường,Nhưng em vẫn luôn ôm anh thật chặt trong tay" Lời bài hát trích trong " Still with love" của JungKook (BTS) Vui lòng khi reup hoặc chuyển ver hỏi ý kiến của tác giả, các vấn đề vi phạm bản quyền xin nhắn tin riê…
Có người nói, truyện ngôn tình chỉ là những câu chuyện viển vông. Nhưng nhờ được sống trong những câu chuyện lãng mạn mà tôi đã vượt qua được cả một quãng thời gian dài đầy khó khăn và bế tắc. Bởi vậy, dù câu chuyện bạn sắp đọc đây có mơ mộng một chút thì cũng mong rằng nó có thể mang đến cho bạn một niềm tin về lý tưởng sống tươi đẹp vẫn luôn ở quanh ta.Chuyện kể về một cô gái dành tặng người bạn của mình cả một thành phố, tới một thành phố khác vì mong người đó sẽ hạnh phúc. Nhưng rồi giữa thành phố tấp nập, ồn ào, đầy bụi bặm, cô lại gặp người bạn cũ ấy. Chuyến du hành của tình yêu lúc này mới thực sự bắt đầu, với một người khác, một người mà dù có đi một vòng trái đất, cô vẫn mong cuối cùng sẽ được quay trở về bên người ấy.Họ tình cờ va vào nhau giữa dòng người tấp nập. Tưởng rằng cả hai đều sai nên sẽ không ai phải chịu trách nhiệm cho cú va chạm đó. Tưởng rằng cũng sẽ lướt qua cuộc đời nhau như bao người qua đường khác. Tưởng rằng sẽ không vướng bận gì nhau trong lòng. Thế nhưng, kể từ ngày đó, cuộc đời họ được buộc lại với nhau bởi một sợi dây vô hình, bởi một mối nhân duyên đặc biệt, mà đến khi muốn dứt ra, mọi thứ gọi là dũng cảm hay mạnh mẽ trên đời này cũng không xóa mờ được nỗi đau trong lòng.…
Tác giả: Chu NgọcTình trạng sáng tác: Đã hoànSố chương: 93 chươngNguồn raw: Nhã VyNguồn cv: tangthuvienNguồn chuyển ngữ: phongtinhcung.comLink : http://phongtinhcung.com/phuong-nghich-cuu-thien-van-an/Văn Án :Thất chi đông ngung, có được những năm cuối đời.Hỏa Phượng rơi biển, sao biết không phải phúc.Một lần ngã xuống trí mạng.Một nam tử giảo hoạt như sói, đẹp như hồ ly, thần bí như rồng, tàn nhẫn như cá mập.Khiến nàng trúng ma chướng.Yêu nghiệt cực phẩm như vậyLà nữ xuống tay, hay là xoay người áp đảo đây?Cao thủ so chiêu, thay đổi trong nháy mắt.Phong ba nổi gió, Trời đất thay đổi.Phượng múa tứ hải ai dám tranh phong...Không đợi nàng trợn mắt, bên tai đã vọng lên một giọng nói: "Đây mới chỉ là bắt đầu.Sau đó cơ thể lệch ra, Mạc Tinh bị đặt lên giường một cách hung dữ.Dám động đến chỗ quan trọng của ta, mượn thứ quý giá nhất của nàng đến bồi thường vậy." Đưa tay giật lấy y phục trên người xuống, Minh Dạ liền trở thành khỏa thân, áp xuống người Mạc Tinh.Dám động vào mệnh căn của hắn, dám muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn, Minh Dạ hắn có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục.Nàng mở to mắt, trong mắt dán tơ máu, ánh mắt dán lên người Minh Dạ ở trên người nàng, nói từng chữ từng chữ một: Hôm nay tốt nhất là giết ta đi, nếu không sau này nhất định ngươi sẽ phải chết trong tay ta.Quyết tuyệt lạnh băng, không chút nghi ngờ.Minh Dạ nghe vậy, giận quá thành cười, cười lớn nhìn chằm chằm Mạc Tinh, gay gắt nói: Vậy bổn vương mỏi mắt trông chờ.Link bản thô: https://wikidich.com/truye…