Plave | tàn mực.
Một tiếng "tách" vang lên rất khẽ. Như tiếng giấy bị rách, lệch nhịp kéo người ta ra khỏi thực tại.Hamin ngẩng đầu lên. Ánh sáng từ bức tranh kia đang đổi màu.Cậu chưa từng thấy ánh sáng nào như thế - nó không sáng rực như đèn điện cũng không trong mờ như ánh nến, mà như một làn sương mỏng tỏa ra từ bên trong nét mực. Và rồi từ giữa đám mây trắng thủy mặc, một bóng người hiện ra. Không chuyển động mà chỉ như nhẹ nhàng tồn tại ở nơi đó, tay cầm một ấm trà còn vương khói, áo trắng viền lam, đôi mắt nhìn quanh một lượt rồi dừng ở Hamin. Anh không có hoảng hốt, cũng không có nghi ngờ, lặng lẽ vuốt ống tay áo đã hơi vướng hương gió, khẽ hỏi:"Đây... là mộng cảnh của ai?"…