Anh hàng xóm phiền phức của tôi 😛😘
Đọc đi sẽ bt…
Đọc đi sẽ bt…
Một cô bé sống cùng với mẹ nhưng mẹ cô bé đã bị tai nạn xe nên đã mất mẹ ngay từ lúc cô bé 11 tuổi Rồi một ngày người tông mẹ cô đến và nhận cô là con Thế là cuộc đời cô bé rẽ sang trang mới Vậy sự thay đổi đó là tốt hay xấu ? Mời mọi ngưòi theo dõi truyện Và nhớ một điều dù truyện au hay hoặc dở thì cũng đừng đem đi đâu hay làm gì khi chưa có sự đồng ý của au nhé ! Cảm ơn bạn đã tôn trọng ý kiến riêng của au…
-Một fanfic không liên quan gì tới anime -Được viết khi con au hint cần-Tác giả: Nakahara Aoko-Nội dung: Với cái tên của nhà văn cuồng tự tử, 18 tuổi, lười biếng nhưng đầy bí ẩn Với cái tên của một nhà thơ người Nhật Bản hoạt động vào thời Shōwa, 18 tuổi, nóng nảy nhưng quan tâm tới mọi người Với cái tên của nhà văn chuyên viết truyện ngắn thơ mộng, 17 tuổi, thường đánh giá thấp bản thân mình nhưng lại đáng tin cậy Với cái tên của nhà văn nổi tiếng với thể loại truyện ngắn, 17 tuổi, lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng mắc bệnh Dazai-con :v Sẽ thế nào khi cả 4 tên cùng học tại một nơi, cùng chung một đội, cùng làm nhiệm vụ với nhau...…
Một ngàn năm hoa nở!Một ngàn năm hoa tàn!Hoa và lá vĩnh viễn!Không bao giờ gặp nhau! Đời đời kiếp kiếp!Nhớ thương nhau trong tuyệt vọng!💔 ~ Bỉ Ngạn Hoa chia ly, đau khổ~ ~ Bỉ Ngạn hoa vẽ đẹp của cái chết~…
Nếu sau khi giết được chúa qủy và bị biến thành qủy đồng thời bị con ả hichisu tính kế và cậu bị chi sát, sau khi cậu bị zenitsu đam vào ngực, giờ cậu đang chảy máu rất nhiều nên zenitsu và các chụ cột liền bỏ đi nhưng ko ai ngờ cậu ko chết mà vẫn còn sống đến bây giờ. đây là cuốn truyền mình lấy ý tưởng từ nhiều nơi vì mình ngu văn từ bé nên phải lấy ý tưởng từ nhiều nơi lưu ý nếu có thích thì đừng đọc và đừng ném đá mik nha…
Mahouka koukou no Rettousei vol 27…
Fan-fiction"Muốn đi sao" anh ta cười khuẩy ,đôi môi nhẹ nhàng nhếch lên ,bàn tay thô bạo nắm chặt cầm của cô "anh không cho phép"Cô hốt hoảng liên tục giãy giụa muốn thoát khỏi anh nhưng rồi khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng đôi mắt ngấn đỏ tràn đầy uất hận của người đối diện cô hoàn toàn bỏ cuộc , anh có thể cho cô tất cả những gì anh có,nhưng lại không cho được thứ cô cần , đó là tự do.Câu chuyện được viết lên từ sự mến mộ của chính tác giả Lưu ý đây là tác phẩm của mình nếu bạn khôngthích vui lòng đừng đọc nhéBạn có biết anh nam chính là ai không .…
Đeo có mô tả:VVvV…
Phần 1: Giấc mơ ký ức…
For the biginer(mee)Triển Dực Đức!Anh.. Dương Nhiên Nhiên ngạc nhiên,nói không thành lời, cảm giác như có một thứ gì đó vướng ở cổ họng.Hai mắt cô mở to nhìn người con trai cao lớn đứng trước mặt mình.Đã quá lâu rồi để có thể nhìn anh gần như thế này,đã có lúc tưởng chừng như không bao giờ có thể gặp lại được nữa.Cô cúi mặt xuống,nắm chặt tay lại,đôi vai gầy khẽ run rẩy.Sống mũi cay cay,trong lòng chợt loé lên một thứ cảm giác chua xót,đôi môi mím chặt nghĩ về những tháng ngày trước kiaNgày hôm ấy giữa sân bóng rổ của ngôi trường cấp ba,cô đứng quay lưng lại với anh.Dưới ánh nắng chan hoà,cô gái mặc chiếc sơ mi trắng đứng thẳng lưng vẻ rất kiên quyết,dáng người nhỏ bé như một loài hoa bồ công anh.Nắng chiếu qua mái tóc nâu của cô và người con trai ấy khiến con người ta cảm thấy đây chẳng khác gì trong câu truyện tiểu thuyết.Triển Dực Đức ném bóng vào rổ,đôi chân dài như nhảy múa trên không trung.Bóng đi một đường đẹp mắt rồi rơi xuống mặt đất,anh nheo mắt nhìn,khẽ cười.Quay sang nhìn Dương Nhiên Nhiên đang đi bỗng nhìn thấy anh thì khưng lại định quay lưng bỏ đi.-Đứng lại!Nhiên Nhiên bỗng giật mình,cô không nghĩ là sẽ gặp anh trong một lúc bất ngờ như thế này.Quả thực cô không muốn đối diện với anh,cô và anh đã không còn gì của nhau nữa rồi,phải chăng bây giờ cũng chỉ là người cùng trường.3 tháng nữa cũng có thể trở thành người xa lạ!Cô không biết phải đáp lại anh như thế nào,tình huống này vô cùng khó xử,cô im lặng không trả lời.Chỉ đứng đó,nín thở chờ anh nói xong lập tức sẽ đi ngay.Triển Dực Đức tức giận,cô vẫn cứng đầu như thế,không thèm trả lời anh!Trong mắt cô,cô coi anh như chưa từng xuất hiện trên thế giới này thì phải!-Em đã thực sự quên được tôi?-Phải!Nhiên Nhiên cười chua xót,bây giờ anh còn hỏi cô như vậy làm gì nữa…
Mean Phiravich-22 tuổi -HắnPlan Rathavit-23 tuổi-Cậu "Anh hai em thật sự rất yêu anh nhưng tại sao...""Anh.... không thể, chúng ta là anh em đó Mean à!""Em không cần biết,anh phải là của em""K... Không Mean...Mean à.... tha cho anh"T/G:Cậu và Hắn là anh em nhưng không phải là ruột thịt gì cả chỉ là ba hắn và mẹ cậu vô tình gặp nhau và yêu nhau nên họ mới về chung một nhà, lúc đầu hắn có vẻ rất ghét cậu và mẹ cậu nhưng càng về sau hắn lại nảy sinh tình cảm với cậu, ép buộc cậu phải ở bên và chỉ là của hắn thôi (Ngược thụ xíu thôi hihi nhưng về sau nữa sẽ ngược anh công hí hí^^)…
Văn Án Này Nagumo! Tao với mày đặt ra ước định như này nhé:"Trong vòng 5 năm tao nhất định sẽ đánh bại mày-Vậy nên...Chờ tao nhé!"---Chỉ vì lời hứa ấy với cậu trai nọ mà Nagumo đợi ròng rã 5 năm tuổi thanh xuân của hắn vì một mục đích vô nghĩa dù cho bản thân hắn biết rõ là không nên.Để rồi trong giây phút cuối cùng, chỉ còn một mình hắn đứng trước tấm bia đá lạnh lẽo ngu ngốc khắc tên vị sát thủ trẻ.Nagumo chưa từng thảm hại đến thế trong suốt cả cuộc đời ám sát của mình, cứ cười rồi gào thét như mấy tên tâm thần hắn có lẽ đã giết từ vô số nhiệm vụ nào đó mà Nagumo chẳng nhớ rõ.Hắn cũng chẳng có cách nào đào mồ lôi cổ cậu trai sống dậy hay cải tử hoàn sinh. Dù Nagumo là một người lý trí, bình tĩnh và quyết đoán đi chăng nữa thì ngay bây giờ, một trong những Order đang ngồi dưới tấm bia mộ, cắn răng với giọng nói trầm ấm của bản thân, nhẹ nhàng than vãn với hư không và linh hồn vô danh lơ lửng xung quanh hắn."Mày thất hứa rồi!"Bầu không khí trong lành và tĩnh lặng với hương thơm oải hương xung quanh làm dịu đi nỗi buồn của Nagumo Yoichi, đau đớn là thế nhưng hắn thề, tiếng nói của cậu trai vẫn vang vọng bên tai như những bản nhạc chết chóc gây ám ảnh trong cuộc đời chàng sát thủ."Còn chàng sát thủ thiên tài của tao thì ở lại với thế gian điên loạn trong cô độc.""Sống tốt nhé, kiếp sau làm trâu làm ngựa bù cho mày..."Và dường như chỉ có mình Nagumo thấy hư ảnh của cậu trai bé nhỏ trong không trung, có lẽ cậu ta đang cười, một nụ cười bình thản như vừa được giải thoát khỏi t…
Truyện tình giữa anh chàng lớp phó kỷ luật và cô nàng lớp trưởng…
Kể về mối tình đầy sự hạnh phúc, gian nan, của nam chính Cố Khang Hi và nữ chính Vương Lạp Lạp…
GIỚI THIỆU NHÂN VẬTHoàng Thiên Phong: 17 tuổi,tính cách lạnh lùng , ít nói và đặc biệt rất PHŨ, học giỏi ,có võ, IQ 299/300,chỉ chơi thân với Thanh Vy, Vũ Hàm và Mộc Hi. Con trai cưng của tập đoàn Thiên Mã đứng nhất thế giới . Chơi thân với Thanh Vy từ lúc 2 tuổi. Mỹ Nam trường Trung học A( chỉ dành cho con nhà giàu và những đứa học giỏi vì chi phí và điểm tiêu chuẩn của trường này siêu cao). Chiều cao:1m85 . Cân nặng : 57kg.Thích Thanh Vy nhưng mỗi lần tỏ tình đều bị từ chối ( khổ thân cho anh) nhưng đến lần thứ ..... mới đc đồng ýMạc Thanh Vy: 17 tuổi, tính cách khi cười rất đáng yêu (vì cô có má bánh bao)( thông cảm tại dạo này au thik má bánh bao quá) nhưng tốt nhất đừng nên trêu cô. Học giỏi , có võ , IQ:299/300,chơi thân với Phong, Mộc Hi và Vũ Hàm, thích nghe nhạc ballad,pop , thích BTS,W1, Twice,BlackPink , GFriend. Tiểu thư của tập đoàn Đông Dương đứng thứ hai thế giới. Chơi thân với Phong từ lúc hai tuổi . Mỹ nữ trường Trung học A, hát hay, nhảy giỏi,... Nói chung là đủ full tính cách 'Con nhà người ta".Chiều cao 1m65.Cân nặng: 48kg. Mọi người hay gọi tắt là Vy VyMộc Hi ( do au k nghĩ đi họ nên chỉ để tên hai chữ thôi): tính cách giống Vy Vy,nhưng hiền hơn Vy Vy ,con gái của tập đoàn Mộc Tử. Cũng. xinh nhưng k xinh bằng Vy Vy, có răng khểnh. Chiều cao: 1m67 , cân nặng :49 kg. Thích Vũ Hàm nhưng k dám nói. IQ :295/300Triều Vũ Hàm: tính cách hoà đồng,ga lăng,con trai út tập đoàn Triều Minh. Chiều cao: 1m80 . Cân nặng:55kg.Thích Mộc Hi nhưng cũng k dám nói. Có hôn ước với Mộ Niên. IQ: 293/300Mộ Niên: tính cách : kiêu ngạo luôn cho mình là đẹp nhất, thích Phong .…
mình rất thích Bắc Minh Dạ nhưng lại tiếc ảnh ở trong ngôn nên mình xin phép chuyển thể thành boylove nhé!và mình cũng sẽ cho bé bot có khả năng mang thai như Da....Danh Khả nên mọi người đừng ném đá mình nhé!…
(-) They will life, they will fight and they will die.Một áo choàng trắng, một mặt nạ mỉm cười, một khẩu súng và một giọng nói vang khắp màn đêm. Những tiếng đạn tinh túy vang lên, tất cả điều gục trước họng súng của hắn, chỉ còn lại một người với khuôn mặt trắng bệch, với đôi mắt tràn đầy sợ hãi. Giọng nói đó lại cất lên:(-) Tuyệt đẹp,hoàn hảo không một vết xước.Tiếng súng vang lên, tên cuối cùng gục ngã. Khói súng, cách hoa đào rơi, ánh bình minh ló dạng. Hắn nghiêng người cuối chào những tử thi nằm ngổn ngang trên nền đất lạnh. Giọng nói đó vang lên:(-) Trên thế giới này, dưới ánh bình minh này, ta tỏa sáng như những cánh hoa dưới ánh mặt trời rực rỡ,ta lấn át cả bầu trời.Hắn sãi bước đi, trên lưng hắn một thanh kiếm màu bạch ngân đang dần tỏa sáng... Màn đêm dần buông xuống, giọng nói lại cất lên:(-) Ánh Trăng,đẹp làm sao,đẹp như nụ cười của em vậy người con gái anh yêu.Hắn tháo chiếc mặt nạ ra và lấy thanh kiếm màu bạch ngân đang tỏa ánh sáng, đặt nhẹ nhàng trên bãi cỏ mềm đang dần thấm đợm sương đêm, những giọt sương đêm từ từ kết băng quanh thanh kiếm, không khí lạnh dần nhưng vẫn có chút gì đó ấm áp lạ thường. Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm vang lên khác hẳn với giọng khàn khàn kèm sự tàn nhẫn lúc nãy:(-)Đêm hôm nay thật sự rất đẹp. Em thấy đó, ánh trăng, đom đóm kìa và cả những làn gió đang thổi đây này, tuyệt phải không.Chúng ta sẽ sớm bên nhau thôi,lần này sẽ là mãi mãi.…