Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Jimin là 1 cô nhi đầu đường xó chợ. Trong 1 lần bất cẩn bị xe của giám đốc Jeon cán trúng và được đưa vào viện, biết hoàn cảnh, giám đốc đưa cậu về ngỏ ý muốn thuê cậu vào làm giúp việc. Muốn đọc tiếp thì mời vào xem truyện nhaaaaa :))…
Với bộ này thì Update chậm.Vì tác giả là 1 người khá lười, nên khi viết nháp xong, mới bắt đầu chỉnh sửa đoạn văn chương. Thường sẽ sai sót hoặc sai chính tả, mong độc giả thông cảm cho sự lười biếng và bận bịu này.Sẽ có nhiều CP !…
"Mày là đứa con gái vô dụng, mất dạy, không có hiếu với cha mẹ. Thật nhục nhã khi tao lại sinh ra một đứa con như mày. Mày có biết vì mày mà tao phải chịu những lời nói dè bỉu của họ hàng, hàng xóm xung quanh."....Đó là những lời nói được phát ra từ chính miệng của người dứt ruột đẻ ra cô. Cô đau lắm nhưng...…
Đây là tuyển tập truyện ngắn BibleBuild, có truyện do mình viết, cũng có truyện mình dịchTruyện chỉ được đăng tải duy nhất ở blog BlackBlue9794 và WattpadKhông chấp nhận re-up ở bất cứ đâu…
Đây là lần đầu em viết chuyện , sai sót mong các bác bỏ qua.<3 ×××××××××××××× " Ê nữ quái!" Cậu bước chậm lại . " Đã nói đừng kêu vậy mà" Cô bĩu môi quay lại, tiến chỗ hắn. Ôi cô đáng yêu chết mất!!! " Cậu bị mù hả!?" " Hửm ?? " " Vậy sao không nhận ra tôi thích cậu <3" Cậu nhìn cô nghiêm túc nói. "..."××××××××××××…
Tập hợp các đoản văn, oneshot của Sát Phá Lang từ nhiều tác giả, mỗi fic sẽ có phần ghi chú và credit riêng nhé.Fic chủ yếu lấy từ AO3, nếu được bạn hãy đến thả kudo để ủng hộ tác giả nha, chỉ cần đến fic gốc, kéo xuống sát dưới rồi nhấp "Kudo ❤" là được nè, còn không cần có tài khoản nữa ó❌All permissions to translate have been given by the author ❌❌Tất cả bản dịch đều đã được sự cho phép của tác giả ❌Trans: Mèo AlissaBeta: Hong có ai beta cho tui hết trơn 🥺👉👈Sang chơi với tui bên page: https://www.facebook.com/meoalissa/ nữa nhe…
Khánh lười biếng ngả đầu vào vai tôi, mái tóc mềm mại của nó cọ khẽ vào cổ khiến tôi thấy hơi nhồn nhột. Tôi hơi hích vai muốn đẩy nó ra, nhưng có vẻ như cái hành động biểu thị sự phản đối của tôi càng khiến nó thêm thích thú, và đầu nó thì vẫn chẳng suy suyển lấy một centimet nào trên vai tôi cả. Khoang mũi tôi tràn ngập mùi dầu gội và mùi nước xả vải nhẹ nhàng tỏa ra từ trên người nó. Thơm quá. Tôi sẽ bị nghiện mùi của nó mất."Châu Anh..." Khánh lơ đãng lên tiếng "Mày thích người như thế nào?""Hả?" Tôi giả vờ chưa nghe thấy câu hỏi của nó, hai tay vẫn bận rộn bấm máy tính giải đề Vật Lý."Ý tao là" Khánh vươn tay cướp lấy máy tính của tôi, ép tôi phải tập trung vào câu chuyện của nó "Gu của mày là gì?"Tôi bất lực tựa người vào thành ghế, qua loa trả lời:"Chắc là một người dịu dàng, chững chạc và trưởng thành... quan trọng là phải giỏi hơn tao."Khánh nhăn mặt trả lại máy tính cho tôi, nó nằm ườn ra bàn, bĩu môi nói:"Sao chẳng giống tao chút nào thế?"Dù đang làm cái hành động trẻ con chết đi được kia thì trông nó vẫn đẹp trai y như diễn viên Hàn Quốc ấy. Cuộc đời đúng là bất công mà.Tôi khúc khích cười xoa rối mái tóc mềm mại của nó."Nhưng mà..." Khánh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười."Mày thì đúng gu tao đấy.""À... tao cảm ơn." Tôi hơi bối rối thu tay lại, cố làm ra vẻ bình tĩnh tiếp tục giải đề."Không có gì."Khánh lại nở nụ cười tỏa nắng quen thuộc, và tim tôi lại không kìm được mà loạn nhịp.…
"Ý anh là, em cứ cáu gắt với anh đi cũng được" Wade nói vào một ngày nọ khi hắn đỗ xe cạnh cậu, đèn đỏ đếm ngược từ tám mươi giây. Hắn bĩu môi, như một đứa trẻ, bàn tay siết chặt tay ga và ánh mắt nhìn thẳng về phía trước che đi sự ngượng ngùng trên mặt "Nếu mà là em thì được thôi. Thế nào anh cũng chịu hết mà"…
Rồi một buổi chiều, khi mà thu lỡ ào qua để đông ghé sát trước ngõ. Biu lắc chiếc vòng có gắn hạt lục lạc, khẽ reng lên trật nhịp. Cho cơn gió ùa vào mái tóc nâu bềnh bồng, cho con nắng rải đều trong khoé mắt. Rồi nó khóc. Khi Bư xa nó, mang đi cả đám mây trắng còn rạo rực trong lòng hai đứa rồi để lại cơ man là nước, váng vắt lên bộ lông còn nhuốm màu nắng mai. Có hai con mèo màu munmột con hơi nâu một con hơi vàng.…
Những người bình thường luôn dè bỉu xua đuổi kẻ khác lạ, họ tự coi bản thân là kẻ đúng kẻ mạnh nhưng thực chất họ cũng chỉ những con người đang sợ, họ sợ một ngày nào đó sự bình thường này của mình sẽ là sự khác biệt trong mắt người khác.…
Người viết: Sao Với Chả Trăng Đây là nơi tổng hợp những oneshot mình viết ngẫu hứng theo các tam đề của page Chúa không chơi trò xúc xắc - Người viết truyện tam đề trên Facebook. Đã có sự cho phép của page để sử dụng các tam đề này đăng lên Watt cá nhân.Link page: https://www.facebook.com/truyentamdekk7/Nguồn ảnh bìa: Unsplash**Note: Mình nghĩ phần lớn các truyện sẽ là tình trai, ai không hợp thì click back nhé.…
Chương 1 : Vũ dạ phá miếu (Mưa đêm ở căn miếu đổ )Edit : Chuông cỏBeta : Trangki" Hắt xì......"Ngoại thành Khai Phong phủ, trong trạm dịch, Triển Chiêu lặn lội đường xa từ biên quan chạy về Khai Phong vừa ngồi xuống, liền đánh liên tiếp ba cái hắt xì.Bạch Ngọc Đường đặt đao xuống ngồi cạnh hắn, vươn tay sờ trán Triển Chiêu, nhíu mày: "Ngươi bị bệnh."Lời này của Bạch Ngọc Đường không phải đặt câu hỏi cũng không phải kinh ngạc, mà là thập phần khẳng định nói với Triển Chiêu _ bị bệnh rồi!Bạch Ngọc Đường vừa vẫy tiểu nhị gọi một bình trà nóng, vừa nhìn khuôn mặt đỏ ứng của Triển Chiêu. Con mèo này thật không hổ sinh ra ở Giang Nam, lạnh một chút liền bị bệnh.Lại nói vì sao Triển Chiêu sinh bệnh thì phải kể đến mấy ngày trước.Lúc mới tới Hắc phong thành, con mèo này suốt ngày chạy ra chạy vào không chịu mặc áo khoác. Bất quá sau khi Bao Chửng an bài hai người bọn họ về Khai Phong trước, Triển Chiêu liền lên tinh thần, cảm thấy rời khỏi Hắc phong thành sẽ không cần tiếp tục mặc mấy mấy cái áo da cừu cồng kềnh này, liền mặc thường phục chạy đi. Bạch Ngọc Đường nhiều lần khuyên hắn mặc thêm, nhưng con mèo này giống như sống lại bĩu môi _ còn lâu mới bị bệnh!…
2 người đều mang đến cảm giác ấm áp, che chở cho người khác, nhưng khi ở cạnh thì họ lại là điểm tựa của nhau, là nơi có thể lộ ra một mặt yếu đuối của bản thân, nơi em có thể an tâm mà khóc, mà tủi, mà bày tỏ áp lực vô hình đè nặng lên vai mình. Họ cứ như vậy, âm thầm mà công khai, dõi theo nhau từng bước. Chỉ cần 1 người còn ở đó, người kia sẽ không hẹn mà hướng ánh mắt về, như cơn gió xuân nhẹ nhàng đi tới, đem tất thảy mọi ấm áp đổ tràn lên vạn vật, dịu dàng, từng bước chữa lành và dìu dắt nhau.…
Hoa dù có đẹp đến mấy cũng sẽ đến lúc lụi tàn, chỉ có máu thịt của chúng ta sẽ mãi luôn tươi trẻ.Là hồng, là gai, là dòng máu chảy. Đâm xuyên qua da thịt đám phàm nhân.Hắn ta, gã ta, ả ta, có khác nhau là mấy? Đều cùng là những kẻ thèm khát nhục dục mà thôi không phải sao?...Lưu ý: truyện viết vui, thỏa mãn bản thân là chính. Cảnh báo nhiều yếu tố bạo lực, bệnh hoạn, r18 nha mấy ní.…
Chuyện tình vượt qua giai cấp, phong kiến khó khăn, dè bỉu để chứng minh tình yêu của mình. Bối cảnh thời xưa. Cậu Chung và em Đăng sẽ viết nên câu chuyện ngọt ngào hay là đau khổ ?…
đây là bộ fic đầu tiên cho mình viết , fic hoàn toàn do mình nghĩ ra nên mong mọi người ủng hộ và góp ý cho mình . . . . . . . . . Em và anh là thành mai trúc mã, chúng ta cùng nhau lớn lên , rùi yêu nhau bên nhau . Nhưng tại sau anh lại vì một người khác mà bỏ rơi em , chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau tới già mà , sẽ mãi mãi bên nhau mà tại sau anh lại thất hứa như vậy . Năm em 28 anh 30 , nhưng lúc anh 60 em vẫn mãi mãi là 28 tuổi ☺️☺️☺️…