gnasche
yêu người, yêu đến đau lòng.…
mùi thịt xiên nướng thơm phức ngoài cổng trường vẫn luôn là thứ gì đó thu hút bọn học sinh 10A5...…
"Đại ca ơi ~"Câu cửa miệng xuyên suốt fic của tiểu thụThể loại: thanh xuân vườn trường, niên thượng, giá đỗ xào thịt bò, hài hước.Một tiểu thụ trắng trẻo xinh trai như này mà lão công một miệng lượn, hai miệng cút."Đại ca chạ iu em!!!"---------chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả!au gốc: bluejrkm…
Những điều gì mà các fan chưa từng thấy ở AnhDuy?Để Bờlèee kể cho cô chú anh chị nghe nhé!…
các bạn đọc vui vẻ nha!!!.....Bản gốc: [Kỳ Hâm] Ngược hướng đứng về nơi ánh sáng (mangatoon)...…
truyện đầu tiên mà tôi viết mong mọi người ủng hộ…
POV xàm hoặc ko=)…
"Tiếng khóc thầm bên trong bóng tốiTiếng hoan ái bên ngoài ánh sáng"Liệu...…
giấu diếm 7 năm sao lại lộ rồi?…
Thích cái cách anh yêu hôn em và cho em biết em đặc biệt nhấtLà điều người chẳng để mấtLà điều người cần để tâmOne shot…
*r18 cân nhắc trước khi đọcfanfiction là trí tưởng tượng, không áp dụng lên người thật…
ĐÂY LÀ CAPRHY KO PHẢI RHYCAP!!!ĐÂY LÀ CAPRHY KO PHẢI RHYCAP!!!ĐÂY LÀ CAPRHY KO PHẢI RHYCAP!!!điều quan trọng phải nhắc lại 3 lần!…
Kazuha nhìn Tomo, im lặng. Cậu nhìn những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt anh, nhìn bàn tay vụng về của anh gạt đi từng giọt nước mặn chát. Trong đêm tối hiền hòa, hai người khẽ khàng dành cho nhau khoảng yên lặng giữa những tâm hồn cô đơn. Xúc cảm cứ thế vô tình trộn vào nhau, dạt dào như sóng biển.- Anh xin lỗi. Anh không biết vì sao anh khóc nữa."Không sao"- Chúng ta tiếp tục nhé?"Vâng"Tomo hỏi Kazuha về những vết bầm và dịu dàng chạm vào cơ thể cậu. Kazuha để yên cho anh làm thế. Cậu nắm lấy bàn tay thô kệch, chầm chậm vuốt ve khuôn mặt anh, như trân quý, như nâng niu. Những mảnh ghép đơn lẻ trong thoáng chốc như thể tìm thấy nơi chốn mình thuộc về.…
Tất cả chỉ là truyện không có gì là thật cả 🫰🫰🫰…
Lê quang hùng có tận 4 em hồng hài nhi…
Trong một ngôi làng nhỏ ven biển, nơi sương mù phủ trắng mỗi sáng và sóng gầm như tiếng người than khóc, người ta vẫn truyền tai nhau về một gã săn cá trẻ tuổi, đẹp đến kỳ dị sống một mình giữa căn nhà hoang chênh vênh bên ghềnh đá.Hắn không ai thân thích, không ai biết tên thật... Người ta gọi hắn là Quang Anh - gã săn cá.Đôi mắt hắn sâu hút như đáy biển đêm, bàn tay lúc nào cũng vương mùi tanh nồng, còn khóe môi... Luôn giữ một nụ cười nửa miệng như thể đã biết trước cái chết của người đối diện.Một ngày, Duy - một chàng trai trẻ từ thành thị, trở về ngôi làng nơi mẹ cậu từng sinh ra để tìm lại một phần quá khứ đã bị chôn vùi, và trốn chạy khỏi mối tình cũ đầy phản bội.Nhưng Duy không hề biết, trong hơi muối mặn và màn sương bạc đầu ấy, cậu sẽ sa vào một tình yêu nguyền rủa... Với chính gã săn cá mang ánh mắt của oan hồn.Gã nói:- "Đừng yêu anh. Vì anh đã chết từ lâu rồi.Chỉ còn lại một lời nguyền trôi lềnh bềnh trên mặt biển."Duy bật cười, nhưng trong ánh mắt cậu có gì đó vừa cam chịu, vừa quyết tuyệt:- "Vậy thì em sẽ là đại dương, chôn vùi nỗi chết của anh."Nhưng tình yêu ấy không phải chuyện cổ tích.Đằng sau ánh mắt dịu dàng của Quang Anh là những oan hồn trôi dạt, là tiếng gào rú của những người yêu hắn rồi chết trong đêm trăng đỏ.Sau mỗi kỳ trăng, lại có một "người tình" biến mất, để lại vệt máu loang từ cửa biển lên tận bờ cát trắng.Duy bắt đầu nghi ngờ. Và rồi một đêm mưa, cậu phát hiện ra một bức tranh cũ giấu trong căn nhà hoang, phủ đầy bụi và mạng nh…
Mỗi trang sách là mỗi hướng khác nhau, thời đại khác nhau, cốt truyện khác nhau với những góc nhìn khách quan khác nhau,...…
Ở đây có Lê Thy Ngọc và Nguyễn Thanh Huệ Phương. Ở đây họ thuộc về nhau, không liên quan đến hiện thực bên ngoài.…