rhycap : quên dần quên.
liệu em còn nhớ, về những ngày chỉ có hai ta?belongs to @empecutis1tg…
liệu em còn nhớ, về những ngày chỉ có hai ta?belongs to @empecutis1tg…
‼️Truyện chỉ là trí tưởng tượng của tác giả vui lòng không mang đi nơi khác.…
"nic mày không quay lại với mày đâu đừng coi nữa đây là lần thứ 5 trong tháng rồi đấy dm?""rút ra lá The Lovers cho tao không thì mày tới số"fic vui hay buồn thì phụ thuộc vào ngày hôm đó tâm trạng của tác giả như nào =)))))…
cấm lan truyền dưới mọi hình thức!…
"Lục đục" Ở Văn Phòng?Fanfic : Warning : Nội Dung Trong Truyện Hoàn Toàn Không Có Thật . Xin Hãy Hoan Hỉ Khi Đọc Truyện Nhá .…
" nơi tâm hồn được thoả sức bay nhảy"…
Creamy Mochi🍬Đức Duy mới chuyển đến chung cư, mỗi sáng đều bị tiếng piano của anh hàng xóm tầng trên đánh thức.Bực mình đi lên hỏi chuyện, ai ngờ đụng ngay một anh đẹp trai, mắt kính mờ mịt... nhưng nụ cười ấm áp.Cứ thế, từ cà phê buổi sáng đến việc giúp nhau học nấu ăn, hai người dần bước vào thế giới của nhau.…
nhật phát muốn làm người hà nội sau một lần chứng kiến bảo minh vừa cười xinh vừa vít tay ga.…
"Ta đã nói rồi, ta yêu anh, dù phải đánh đổi cả mạng sống vì anh thì ta cũng chịu.""Em không được nói vậy nữa. Ta không để em biến mất đâu, đừng rời bỏ ta, ta xin em."Kỵ sĩ khóc rồi, khóc bên cạnh một thiên thần đang dần tan biến chỉ vì bảo vệ hắn. Hắn yêu em, nhưng hắn không thể bảo vệ em khỏi nguy hiểm.Em là sức mạnh của hắn, là báu vật ngàn đời mà hắn kiếm được, hắn từng hứa sẽ ở bên em đến cuối đời và bảo vệ em khỏi mọi nguy hiểm.Nhưng không, em đã bỏ hắn rồi, chỉ vì một phút sơ xuất mà hắn đã đánh mất em rồi.____________Truyện không có thật, thế giới giả tưởng.Fanfic idol, chỉ có vài nhân vật là có thật.Kết SE.Không mang truyện đi nơi khác.…
series one (two) shot về rc..Có người hỏi tôi rằng: 'Trông thế giới muôn ngàn cái đẹp, hà cớ gì lại đem lòng yêu lấy bông hoa dại hoang tàn?'Khóe miệng nhẹ kéo thành vầng trăng khuyết, tôi nhàn nhã đáp lại: 'Đúng là cái đẹp luôn xuất hiện trong cuộc sống của kẻ cao sang như tôi. Nhưng ngày hôm ấy, trong lòng tôi vốn đã vỡ tan đổ nát, vậy mà vô tình có một bông hoa dại cố vươn mình chạm khẽ lên tim tôi.'…
một shortfic ngẫu hứng giữa tiết trời "sáng nắng chiều mưa giữa trưa bão tố" của hà nội.đây là văn xuôi, không có text (có lẽ vậy)tác giả không giỏi văn, cảm thấy văn phong tác giả chán thì bạn cứ out ạ.dưới đây là quy tắc 4K - 4 KHÔNG, mong bạn áp dụng :❗️KHÔNG ÁP DỤNG VÀO HIỆN THỰC❗️KHÔNG NHẬN TOXIC, GẠCH ĐÁ❗️KHÔNG BẾ EM NÓ TỚI TRƯỚC MẶT CHÍNH CHỦ❗️KHÔNG ĐĂNG TRÊN WEB/APP NÀO NGOẠI TRỪ WATTPAD…
❗Đó giờ mình chỉ đọc tiểu thuyết ngôn tình thôi, ít đọc boy love, nên nếu mình tả Captain giống con gái quá thì thông cảm nha❗Anh là Quang Anh – học sinh lớp chọn, người luôn đứng đầu toàn trường với bảng điểm gần như hoàn hảo. Gương mặt điển trai lạnh lùng, ánh mắt vô cảm và lời nói hiếm hoi khiến cậu trở thành hình mẫu của mọi cô gái. Nhưng Quang Anh chưa từng quan tâm đến ai.Cậu là Đức Duy – học sinh lớp thường, không học giỏi, không nổi bật, nhưng có nụ cười khiến người khác cảm thấy nhẹ lòng. Cậu sống bình dị, lặng lẽ giữa một ngôi trường có quá nhiều người giỏi hơn mình.Một lần vô tình chạm mặt ở thư viện đã mở ra những buổi gặp gỡ không tên, những lần ánh mắt lặng thầm tìm nhau giữa sân trường đông đúc. Khi hai thế giới tưởng như không liên quan bắt đầu va vào nhau, liệu một người bình thường có đủ can đảm bước vào ánh sáng rực rỡ của anh?Thanh xuân ấy, có cậu bước ngang qua cuộc đời tôi — dù chẳng ồn ào, nhưng là điều dịu dàng nhất tôi từng có.…
"Sau này con muốn cưới em Bông cơ"-----------------"Em đồng ý lấy anh nhé ?"…
Thay đổi bản thân mình ở thế giới song song ,tôi cũng chẳng biết nói gì…
"Tình yêu có nghĩa là gì thế Quang Anh?"-Đức Duy"Yêu anh đi rồi anh giải thích cho"-Quang Anh…
Chỉ đơn giản là yêu thôi…
- Quang Anh làm gì đó?...- Sao hỏi không trả lời?...- Cậu khinh thường tôi sao? ...- Này ( đẩy vào vai )."Gì""Không thấy đang đeo tai nghe à""Phiền"Quang Anh 18 tuổi là sinh viên năm hai của ECAL - ngôi trường nghệ thuật danh giá nằm giữa lòng Lausanne thanh bình. Cậu thường ngồi bên khung cửa sổ tầng ba của xưởng vẽ, nơi nắng sớm xuyên qua từng lớp kính trong, đọng lại trên mi mắt và mái tóc nâu mềm như sương mờ tháng Ba.Người ta hay bảo Quang Anh giống như một nét cọ lướt nhẹ không ồn ào, không sắc sảo, nhưng cứ thế len lỏi vào tâm trí người khác. Trong lớp học đầy tiếng nói chuyện sôi nổi, cậu vẫn luôn là người ngồi lặng lẽ, phác họa từng chi tiết nhỏ nhất trên tờ giấy trắng, tựa như đang lắng nghe một bản nhạc chỉ mình cậu nghe thấy.Có lần, giảng viên hỏi: 'Vì sao em chọn theo nghệ thuật?'Cậu đáp nhỏ, mắt vẫn không rời nét chì: 'Vì em muốn giữ lại mọi khoảnh khắc đẹp đẽ, trước khi chúng trôi đi như tuyết tan trên mái nhà tháng Tư._Người ta bảo St. Moritz là nơi dành cho những kẻ có tiền hoặc có ước mơ. Đức Duy không có cả hai.Cậu từng học Kỹ thuật tại một trường đại học lớn nơi mà mọi giấc mơ bay xa được vẽ nên bằng lý thuyết và những con số. Nhưng rồi một ngày đầu đông, cậu lặng lẽ rút hồ sơ, mua vé tàu đêm về phía Graubünden, mang theo duy nhất một chiếc vali và một email xác nhận làm việc tạm thời tại trường đua ngựa White Turf.White Turf không giống bất kỳ nơi nào cậu từng biết. Băng tuyết trắng xóa trải dài, ngựa đua phi băng băng qua mặt hồ đóng băng, và những bước chân người lạ.…
anh lớn và em nhỏ…
Chờ.Chờ một phép màu, chờ bàn tay anh chạm vào vai tôi nhẹ nhàng như năm ấy.Sống.Tôi vẫn sống, sống để chuộc lỗi, sống để mỗi năm, đúng 21h tối hôm đó, tôi lại được gặp anh - trong hoài niệm.Nếu.Nếu ngày ấy tôi liều chết để bảo vệ anh, nếu ngày ấy tôi tin rằng yêu anh mới là cách để cứu lấy mọi thứ.Liệu chúng ta có một kết cục khác không?----Trâu iu ơi - c_quiiz📌 Không có thật…