Khi Vạn Vật Biết Nói
Trong chiếc tủ lạnh ở cuối căn bếp, có một quả quýt màu xanh nhạt bị để quên rất lâu. Nó không được chọn vào rổ trái cây, cũng không được bày lên bàn ăn. Chỉ nằm lặng im trong góc, giữa một hộp dâu đã đông đá, củ hành khô lăn lóc, mảnh bánh mì mốc meo bị khuyết một mảnh, củ gừng toả mùi cay nhẹ từ vết cắt sắt lẹm hôm nào, hủ dưa chua đã lâu chưa từng ai đụng vào,quả trứng dù bề ngoài láng mìn nhưng bên trong đã ôi thiêu mục rữa, quả ớt sắp khô vẫn mang sắc đỏ rực.Và vào một đêm không ai để ý, khi đèn tủ lạnh bật lên lần thứ một trăm mười hai, quả quýt bắt đầu biết nói.Nó cất tiếng bằng những câu hỏi. Nó tự hỏi vì sao mình không chín kịp, vì sao không ai chọn nó, và nếu không ai ăn nó... thì mình sống để làm gì?Và rồi, những món ăn cũ kỹ kia cũng bắt đầu cất giọng. Chúng kể cho nhau nghe về những ngày được yêu thương, những khoảnh khắc được người ta nhớ đến, và cả lúc bị bỏ rơi trong im lặng.Câu chuyện bắt đầu từ một quả quýt chưa chín, nhưng dần dần, lại là hành trình khiến trái tim bạn trưởng thành.Bởi vì hóa ra, điều giản dị nhất trong cuộc sống - cũng có thể dạy ta những điều lớn lao nhất:Rằng ai cũng từng bị quên lãng,rằng có những tình thương đến muộn,và rằng trưởng thành không phải lúc nào cũng là chín mọng và ngọt ngào - mà là khi ta biết sống, biết chờ, và biết tin mình vẫn đáng giá.Chào mừng bạn đến với câu chuyện của Quýt, của Nữ Hoàng Dâu, của cụ bà Dưa, Gã Bánh Mốc, Bé Trứng lo âu, Nàng Ớt Nổi Loạn, Gừng Cay .Mong bạn hãy lắng nghe lời thì thầm của nh…