Monologue
" Ngu ngốc. Những việc mình đang làm bây giờ là quá ngu ngốc."Teresa thở dốc, chửi thề qua kẽ răng. Vốn là người ngay thẳng, cô không quen với việc phải trốn rúc trong xó xỉnh và phải canh chừng mọi lúc mọi nơi. Giờ đây, cô không dám về nhà cũng như đứng yên một chỗ quá 5 phút. Mọi hành động đều phải được thực hiện thật cẩn thận, không để lại một chút dấu vết. Cô đã bị truy đuổi từ 1 tuần trước; và bởi hoàn cảnh hiện tại, cô phải vội vã ra đi mà không nói với ai một lời. Và giờ, sau một hồi lâu trốn trong con hẻm cụt hẹp, cô quyết định ra ngoài kiểm tra liệu bọn chúng đã đi hết:" Nóng quá "" Anh có thể ngưng phàn nàn một phút không ? " Cô đảo mắt " Và trên hết, đừng nhảy vào miệng tôi như cá đớp mồi. Anh đã và đang làm cho tôi càng khó giữ hai cái mạng này. Ít nhất.. "" Bình tĩnh đi " Anh đáp, giơ hai tay ra phẩy phẩy như muốn quạt bớt trận cáu của cô. Cô hít một hơi thât sâu và bắt đầu nhớ lại sự việc ấy. Phải. Một sai lầm ngu ngốc. Một hành động đầy tò mò và nông nổi. Nó đã khiến cho cả Teresa và Ptolemy chật vật suốt quãng thời gian qua.Hay nói đúng hơn, bản sao tiềm thức của cô.…