Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Những tháng ngày trôi qua ,liệu có thể thay đổi lại từ đâu không ,có thể bắt đầu lại từ đầu không ,hay chỉ là 1 ước mơ vụt qua như sao băng chợt loé sáng rồi lại vụt tắtNgọc Bích vốn là 1 cô gái vô ưu vô tư vui buồn đều thể hiện ra mặt ,nhưng vận mệnh đã thay đổi cuộc đời cô khi cô thi trượt đại học . Những nỗi buồn cứ thi nhau ập tới nước mắt không còn trên mi thay vào đó chảy từ trái tim ra ,không thể nấc thành tiếng chỉ có thể từ từ gặm nhấm ăn mòn cô.....n hi vọng vẫn còn liệu ô trời có thể giúp cô thay đổi vận mệnh cuộc đời cô không hãy cùng cảm nhận cùng nv…
" Đừng cảm kích vì ai đó rời đi và quay trở lại, hãy cảm kích vì ai đó sẽ không bao giờ rời đi "Con người là một loại sinh vật sợ cô đơn , họ sợ kể cả khi đang trong cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Cô đơn như một loại axit gặm nhắm từng tế bào cho tới khi con người ta trần trụi nhất. Và bạn , chính bạn đấy , bạn đang thật sự sợ điều gì ? Là nỗi cô đơn ăn mòn tận xương tủy? Hay là sự lạc lõng trong cuộc trò chuyện với bạn bè ? Hay chỉ là, khi bạn buồn nhất lại chẳng có 1 ai bên cạnh bạn ?Đó là cảm nhận của tôi về nỗi cô đơn , tôi từng có bạn nhưng khi tôi gặp khó khăn lại chẳng người nào ở lại. Đến tận bây giờ, khi buồn tôi cũng chỉ có thể nằm trên giường chờ thời gian trôi qua, đôi khi lại khóc, đôi lúc lại buồn . Cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, thứ còn tồn đọng lại chỉ là những giọt nước mắt chưa khô , hay những vết thương lòng chưa lành. Từ khi anh ấy xuất hiện, căn phòng trống dường như bớt lạnh hơn hẳn, trái tim ngoài những vết thương chưa lành cũng dần dần biết vui vẻ, nhưng cảm giác thiếu an toàn thì luôn ở đó , ngay cả khi anh ôm tôi trong vòng tay rộng lớn ấm áp ấy...Ở nơi đó thời gian như ngừng trôi - by "inurhurt"…
"Này, đứng đơ ra đó làm gì thế ?""Tôi đang nhớ đến vụ hôm bữa cậu nói" "Vụ đi ngắm bình minh hả ?" "Ừ, tôi định đi" "Không phải cậu nói không đi sao, bữa cậu nói trẻ con mà" "Tôi suy nghĩ lại, cậu không muốn tôi đi nữa à ?" "Tôi nói vậy thôi, thế nay cậu qua nhà tôi ngủ, mai tôi với cậu cùng đi" Cái tên này lúc nào cũng vậy nghĩ một đằng làm một nẻo không ............................... Sáng hôm sau, tôi cùng cái con người khó hiểu này khoác vai nhau, cùng ngắm ánh bình minh ấm áp đang len lỏi xuất hiện kia "Này, sau khi tốt nghiệp tôi với cậu vào cùng một trường nhá" Cậu ấy nói rồi quay qua nhìn tôi Tôi cười đáp lại cậu ấy: "Được" Cậu ấy nở nụ cười thật tươi, nụ cười ấy ấm áp và sáng chói như ánh dương lúc này vậy Tôi không biết là từ bao giờ nhưng tôi chỉ muốn nụ cười ấy thuộc về riêng mình, chỉ mình tôi...…
Hi, mình là một GenZ, tay nghề còn non nớt. Vẫn chưa có kinh nghiệm gì nhiều. Kính mong được thỉnh giáo thêm, các bạn góp ý thì comment bên dưới nhẹ nhàng cho mình biết với, mình luôn tôn trọng và tiếp thu ý kiến của mọi người để cải thiện cho lần sau. Bên dưới phần tags có #nguoc nhưng mà chỉ là chút xíu thôi á mọi người, chung quy ra vẫn nhẹ nhàng. Cảm ơn và mong các bạn đọc truyện vui vẻ!…
Shinichiro thuật mắt nhìn em đứng bên cạnh, làn da trắng sáng, góc cạnh tinh tế xinh đẹp, cổ áo hơi mở ra một chút lộ ra xương quai xanh.Ánh mắt tròn xoe như sao sáng trời đêm, nụ cười nở rộ như hoa tháng ba đầu mùa.Thiếu này chỉ cần cười lên một chút bỗng chốc hoàng hôn, con suối trong xanh, nụ hoa chớm nở cũng phải lu mờ làm nền cho em.Thịch.Shinichiro cảm thấy nhịp tim của mình ừng lại một chút.Lồng ngực lâng lâng lên cảm xúc lạ thường._Người bình thường thì không phải giới thiệu tên hay sao?Em lại để lại một câu như thế này.Shinichiro quay sang hỏi em gái."Anh hai à~"_Thực sự hồi chiều anh cực kì hối hận.Tại sao không thừa nhận một chút để có cái tên chứ? Gần nửa đêm mò list friend của em gái tìm in4 em.Mẹ nó! _…
- Ngươi đừng có mà thèm vợ quá hóa điên. Mau bỏ ta ra.- Với thân phận của ta bây giờ, không điên thì còn có thể sống được sao?Có người nói rằng, đâu đó vẫn tồn tại một thế giới song song với Trái Đất chúng ta. Và thế giới đó quả thật tồn tại. Đó là một nền văn minh hiện đại như Trái Đất, nhưng đặc biệt hơn, con người ở nơi đó có khả năng sử dụng phép thuật. Ở đó, có một câu chuyện chưa từng được hé lộ.Cô vốn xuất thân là một cô gái nông thôn miền Nam, nhờ thiên phú vốn có mà trở thành một trong 4 thành chủ của Thiên Lạc Thành.Hắn là một chàng trai từ phương Bắc đến, xuất thân là đại hoàng tử cao quý của Từ Khải Thành.Một ngày nọ, thành Từ Khải thất thủ, đại hoàng tử buộc phải sang Thiên Lạc làm phò mã để sống tạm bợ qua ngày.Từ một hoàng tử được người người kính trọng, bỗng nhiên trong một đêm lại mất tất cả, đến nơi xứ người cũng không ai tôn trọng, Thiên Hương chính là ánh sáng duy nhất trong đời hắn... Một cách bất đắc dĩ...Mọi chuyện vẫn luôn suôn sẻ, cho đến khi...…
Tôi - Sinh viên năm thứ hai trường Y, chuyên ngành Điều Dưỡng Đa Khoa, luôn vỗ ngực tự hào mình là một nữ thanh niên thời đại mới đạt 3 giỏi đúng chuẩn: Giỏi ăn. Giỏi ngủ. Giỏi trốn tiết. Trong kì thi đại học cao đẳng đó tôi đã dùng hết mười phần công lực từ lúc bú mẹ để cố gắng lọt vào một trường đại học nào đó, bởi tôi nghe giang hồ đồn rằng sinh viên sống an nhàn tự tại, ăn xong ngủ, ngủ xong chơi. Quả nhiên động lực ấy đã thúc đẩy tôi mãnh liệt, tôi thành công đạt được mục tiêu của mình.Tôn chỉ sống trên đời của tôi là: Một: Không có đồ ăn thì chấn lột, cướp bóc. Có đồ ăn tuyệt đối ăn sạch không bỏ dở, nếu có thể thì liếm bát sạch bóng đến soi được gương càng tốt. Và chắc đó cũng chính là lý do các cô chú nhà bếp ở căng tin mỗi lần nhìn thấy tôi tới là tình yêu thương như biển Thái Bình dạt dào. Hai: Nếu có thể ngồi tuyệt đối không đứng, nếu có thể nằm tuyệt đối không ngồi và quan trọng nhất là nếu có thể trốn tiết tuyệt đối không bao giờ lên lớp. Lảm nhảm vậy đủ rồi, việc chính tôi muốn nói ở đây là Tôi - Một thanh niên với những phẩm chất xuất sắc như trên đã và đang gây ra chuyện động trời gì thế này! Tôi đang tràn ngập trong cảm giác tội lỗi và hơn hết là hối hận. Tại sao sáng nay tôi lại lên chuyến xe Bus định mệnh này để rồi cuộc sống sinh viên an nhàn của tôi bắt đầu trở thành những tháng ngày đẫm máu và nước mắt từ đây! Doraemon ơi, cho mình mượn máy quay ngược thời gian có được không?…
Bạn đã từng xem bộ phim Reply 1997 chưa nhỉ ?Cuộc đời của mỗi chúng ta có lẽ cũng như vậy phải không ?Là một thước phim dài chẳng thể đoán được tập tiếp đến, càng chẳng thể biết được hồi kết sau cùng ....Mỗi con người thật ra đều là nhân vật chính của cuộc đời mình và nhiều lúc thật ra thời điểm bắt đầu cũng đã là kết thúc tất cả .Có tình yêu của Hy Nguyệt cùng Liên Hóa Thanh như một bản nhạc mà những nốt thăng trầm đều có đủ . Một tình yêu không phải kiểu '' yêu em từ cái nhìn đầu tiên '' mà đã trải qua tháng năm dài vun đắp. Không phải tình yêu '' kinh thiên động địa '' nhưng đủ để người khác có niềm tin vào tình yêu còn tồn tại trên thế giới này ...Nếu đã là của nhau thì cũng chẳng cần phải vội vã...Ai cũng nói rằng Hy Nguyệt quá vô tâm, Liên Hóa Thanh vì cố ấy nhiều như vậy mà đổi lại được gì đâu chứ ?Nhưng có ai biết rằng , có một Hy Nguyệt trọn cả một đời chỉ có một người , một Liên Hóa Thanh mà cô ấy luôn đặt ở đầu quả tim .Có ai biết rằng, một Hy Nguyệt vừa mới đặt chân vào trường mẫu giáo đã hỏi :'' A Thanh a ! Sau này lớn lên anh cưới tiểu Nguyệt nhé ! Như thế sau này tiểu Nguyệt luôn có thể ở bên anh rồi nha ! '''' Vâng ạ , sau này đợi lớn lên anh sẽ cưới tiểu Nguyệt nhà ta về .'''' Hứa nha !'''' Hứa luôn .''Nhưng là '' nói trước bước không qua '' ... nếu biết trước có ngày hôm nay, thà rằng ngày đó chúng ta đừng hứa với nhau A Thanh nhỉ ?Em đang đi tìm anh !Em sẽ đi tìm anh ! Đi tìm ngày hôm qua của '' chính mình '' cũng là của chính chúng ta ...…
Gửi cơn mưa hạ!Cảm ơn vì đã đưa anh ấy đến như một giấc mơ của riêng tôi...-MiaGửi cơn nắng hè!Cảm ơn vì đã cho một thiên sứ như cô ấy đến xoa dịu tôi...-LeonHai con người, hai chiến tuyếnCuộc gặp gỡ tình cờ lại trở thành sợi dây định mệnh kéo họ lại gần nhau hơnChàng trai là một học bá, học giỏi, chăm chỉ, toàn diện, đẹp trai, mẫu hình lý tưởng của một học sinh hoàn hảo trong mắt mọi ngườiCô gái lại là một học sinh tài năng, xinh đẹp, giỏi giang, nổi tiếng nhưng lại lười học, quậy phá luôn khiến giáo viên đau đầu.Hai người, tính cách khác biệt vô tình bị cuốn vào vòng xoáy của tình yêu, cuộc sống. Mẫu thuẫn có, ngọt ngào có và sự đau lòng cũng có. Liệu sẽ có kết thúc nào cho hai người họ? Liệu sau cơn mưa trời sẽ sáng chứ? Hãy để thời gian là câu trả lời...------------------------Hello mọi người, mình MiLaSi đây, cái tên thật giống như những nốt nhạc nhỉ? Mình cũng mong rằng câu chuyện mình viết nên sẽ khiến cho mọi người cảm nhận được sự thăng trầm trong cảm xúc đến nội dung và cả những nhân vật nữa. Mình chỉ mới bắt đầu viết truyện thôi nhưng mong rằng mọi người sẽ ủng hộ nó cũng như MiLaSi nha! Chúng ta hãy dừng lại cuộc nói chuyện này và đến với chương đầu tiên thôi nào ^ ^…
Có những sự nhầm lẫn sẽ khiến ta phải tiếc nuối suốt cả cuộc đời.Nhưng cũng có những sự nhầm lẫn khiến cả cuộc đời ta phải khắc cốt ghi tâm.Một cô bé Khiết Nhu xinh xắn, hiền dịu, nhưng cũng tiềm tàng ý chí kiên cường, mạnh mẽ.Một chàng trai hoàn hảo, mẫu mực Hạ Mộc Khiêm, đối tượng chiếm giữ trái tim của nhiều thiếu nữ.Một chàng trai trầm lặng, thần bí Lục Vô Thần.Và một bức thư tình............_________________________________Đây là một quyển nhật kí của Khiết Nhu về những trải nghiệm tình yêu đầu đời nhẹ nhàng, sâu lắng và hành trình khám phá những điều ẩn giấu tận sâu bên trong mỗi con người chúng ta.…
Tên gốc: 我在等,等风等你来Tác giả: Vân ThượngThể loại: thanh xuân vườn trường, có ngược tâmEdit: CassetteBìa: CassetteTình trạng: Hoàn bản raw - 34 chươngCassette chỉ edit văn án + chương 1 thôi nhé :3 ai đọc thấy hứng thú muốn edit tiếp hoặc đọc convert thì vào link này lấy raw nha: http://www.daocaorenshuwu.com/book/dengfengdengnilai/------Văn án: Bạn đã bao giờ thầm mến một người? Giống như Tô Hành thầm mến Lục Duy An, rất sâu đậm, không thể thoát khỏi thứ tình cảm ấy, biết rõ phải buông tha thứ tình yêu này nhưng lại thuỷ chung nhớ mãi không quên.Lần đầu tiên rung động vì anh, là lần cô bị say nắng ở sân thể dục, cô mặc quân phục, ngất trong lồng ngực của anh;Lần thứ hai rung động vì anh, là lần ở trong phòng thi yên ắng, anh bình tĩnh quay xuống hỏi mượn cô một chiếc bút;Lần thứ ba, lần thứ tư... Cô lần lượt gặp lại anh, vì anh mà rung động, cũng vì anh là nguyên nhân mà tim cô loạn nhịp.Trường cao đẳng mà cô thi vào chỉ có thể chọn một nguyện vọng, mà anh lại học ở trường này. Đương nhiên cô sẽ chọn nguyện vọng vào đây, trở thành bạn của anh, anh lại nói: "Giới thiệu cho em một người bạn trai..."Đơn giản là trong lòng Tô Hành chỉ có mình Lục Duy An, mà trong lòng Lục Duy An, lại có cái tên khác, không phải Tô Hành.Cô nghĩ đến ý chí vững vàng của mình, đổi lấy sự quan tâm của anh, lại phát hiện tất cả chính là lời nói dối trong tiếng cười châm biếm.Một sự cố qua đi, cô quên hết tất cả, quên cả tình yêu đối với anh.Sau khi ra nước ngoài, nghĩ đến cuộc sống của bản thân rất ổn định, …
Tra thụ , vô cp là hiện tại ko có cp sau này ko biết , nhanh xuyên , tô lôi sảng .Lâu ko đọc khoái xuyên hôm nay dc nghĩ ngơi tìm 1 bộ đọc o.o . Ham thích với trêu hoa ghẹo nguyệt, đắc thủ liền chạy tra thuộc tính nam thần Diệp Mạc cuối cùng lật thuyền trong mương, Tỉnh lại sau giấc ngủ, hắn phát hiện mình toàn thân trần truồng mà bị người trói ở trên giường, Bên người lại quay chung quanh chín cái điên cuồng nam nhân ! Chín mỹ nam vạn vạn không nghĩ tới, bản thân một chiêu bị đắc thủ, ngọt ngào không hai ngày liền thảm tao vứt bỏ, Liền quyết đoán hắc hóa, kéo Diệp Mạc đồng thời đồng quy vu tận. Tiếp đó, Diệp Mạc liền sống lại, còn trói chặt cái xem mặt hệ thống, Bắt đầu từ đó công lược sở hữu cao nhan trị mỹ nhân con đường, Từ tra thụ biến thành tra thụ hai lần phương. ○ hệ thống: Mục tiêu của chúng ta là, công lược sở hữu mỹ nhân ! ○ Diệp Mạc: Nhẹ nhỏm, không áp lực ○ chúng mỹ nam cười gằn: Trêu xong đã nghĩ chạy, ngẫm lại liền tốt ★ bài này đồng thời có tên, nhanh xuyên chi vô hạn Tu la tràng, nhanh xuyên chi diệp nam thần tìm đường chết con đường ★ nhân vật chính mỗi lần xuyên qua đều muốn phát động Tu la tràng. ★ quét mìn ★ 1. Bài này chủ thụ vạn nhân mê, các loại Tô Tô tô, thụ là các chủng thuộc tính thụ, khả bán manh khả cao lãnh khả yêu nghiệt, cắt đổi không áp lực 2. Tô sảng lôi thêm các loại ngón tay vàng 3. Bài này trước mắt định vô cp nha…
Tên truyện: 学神同桌总想撩我 - Bạn cùng bàn là học thần luôn muốn trêu chọc tôiTác giả: 织墨 - Chức Mặc Editor: 梦幻的小鱼 - Cá con mộng mơLink ủng hộ tác giả:https://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=7018939Bản edit phi lợi nhuận, chưa được sự động ý của tác giả, vui lòng không reup! Chỉ được đăng tại Wattpad và Facebook: 梦幻的小鱼 - Cá con mộng mơTình trạng raw: Đã hoànTrình trạng edit: Đang lếtĐộ dài: 61 chươngNgày đào hố: 22.12.24Ngày lấp hố: ???-------Thời Tuy ở Nhất Trung nổi tiếng là kẻ ngang ngược, bá đạo, không ai dám chọc vào. Còn Lục Hoài Tri lại là một học bá chính hiệu, đồng phục gọn gàng, thành tích xuất sắc. Hai người như nước sông không phạm nước giếng.Thế nhưng một ngày nọ, Thời Tuy bước vào lớp với đầy khí thế bạo lực, ánh mắt không ngừng liếc về phía hàng ghế đầu, không biết đang tìm ai.Các bạn ngồi hàng đầu không ai dám quay lại, bàn tán mà lòng vẫn thấp thỏm: "Nghe nói tối qua cậu ta lại hẹn đánh nhau, sau đó có một người qua đường tò mò nhìn thêm một chút, liền bị kéo vào con hẻm nhỏ."Mọi người đều đoán người đó bị đánh rất thê thảm. Lục Hoài Tri ngồi hàng đầu nhìn dấu răng trên tay mình.Thật ra, cũng không thê thảm lắm.Chỉ là sau khi đánh nhau, ai đó vì kiệt sức mà xấu hổ giận dữ, liền cắn một cái thôi.…
An là một nhân viên văn phòng bình thường mang chức vị quản lý nho nhỏ, diện mạo bình thường, đã độc thân hơn 10 năm, mang trong mình gánh nặng nuôi cha mẹ già và món nợ tín dụng hơn 80 triệu. Trong một giấc mơ, An được cơ hội quay lại thời cấp hai để làm lại cuộc đời. Với tâm trí một người trưởng thành, An một lần nữa sống lại cuộc đời của mình, từng bước thấu hiểu những khó khăn ba mẹ đã trải qua, cũng càng hiểu hơn những sự việc chìm dưới tảng băng mà khi còn nhỏ cô không thể hiểu. Bằng sự nỗ lực và kiến thức của tương lai, An thành công tạo dựng sự nghiệp của mình, có những người bạn tốt, căn nhà, tài sản và quan trọng nhất là An đã có thể chăm lo và cho ba mẹ mình một cuộc sống tốt hơn. Cuộc sống tốt đẹp kéo dài đến một ngày, An lại nằm mơ, An chợt nhớ ra hôm nay cũng chính là ngày cô nằm mơ ở kiếp trước. Trong giấc mơ, cô nghe một giọng nói hỏi rằng nếu bây giờ cô được trở lại kiếp trước, nhưng cái giá là phải quên đi tất cả đã diễn ra trong kiếp này, cô có đồng ý không?…
Mùa thu đáng nhớ nhất trong miền kí ức mỗi người là gì? Với tôi, là thu ngây ngô của cái tuổi "mười mấy". Đời người có mấy lần "mười mấy"? Mỗi người sẽ đưa ra một câu trả lời khác nhau. Có thể là 1 lần, 2 lần, 3 lần và nhiều lần nữa. Nhưng nếu được hỏi "Muốn quay về độ tuổi nào nhất?". Thì tôi cá rằng nhiều người sẽ muốn về lại tuổi "mười mấy". Dù nó ngây ngốc, dở dở ương ương, dù nó chẳng hoàn mĩ như cái cách các nhà văn nhà thơ đưa vào trang giấy. Nó vẫn là thứ mà người ta mãi hướng về.…
"Này, đố cậu biết, khoảng cách xa nhất là từ đâu đến đâu?" Trần Hiểu Tinh cất tiếng hỏi, mắt vẫn không rời con đường trước mặt, đôi môi khẽ hé nụ cười."...Cậu nói xem." Thần Phi quay qua nhìn Hiểu Tinh, bối rối."Khoảng cách xa nhất chính là, từ đôi mắt đến con tim. Nếu cậu yêu một người không yêu cậu, dù cậu có làm cách nào để họ thấy tình cảm của mình, người ta cũng sẽ không mảy may rung động. Cuối cùng chỉ có thể tự mình đa tình." Miệng Hiểu Tinh vẫn là nụ cười đó, nhưng đôi mắt buồn của cô thì chẳng hề biết nói dối."Nói như vậy, chẳng phải đó cũng chính là khoảng cách gần nhất sao? Khi cậu yêu một người và người đó cũng yêu lại cậu. Chỉ cần một ánh mắt đã đủ để rung động rồi." Thần Phi trìu mến cười thật tươi, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Hiểu Tinh.Hai người vừa chậm rãi bước về phía trước, vừa khẽ run lên vì lạnh, lại tự hỏi vì sao mùa đông năm nay ấm áp đến lạ kì._________________________________________________________Toàn bộ câu chuyện là trí tưởng tượng của tác giả. Truyện chỉ được tác giả update trên tài khoản WordPress (https://dannloey.wordpress.com/) và tài khoản Wattpad (https://www.wattpad.com/user/DannLoey)Vui lòng không re-up dưới mọi hình thức nếu không có sự đồng ý của tác giả!…
"Người ôm lấy tôi thật lâuĐủ cho tôi biết tình sâu nhường nàoĐêm nay sao tỏ trăng caoGặp nhau xin nói câu chào đầu tiên..."________Thích một người có đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc nhưng khi khoảnh khoắc ấy trở thành một đời thì đó là yêu.Minh Nguyệt chỉ vì một nụ cười của Trần Nhật Dương mà bỗng nhiên rơi vào lưới tình. Cô quyết định bày tỏ nhưng lại bị từ chối phũ phàng. Không bỏ cuộc dễ dàng, cô tìm mọi cách xuất hiện trong tầm mắt của Nhật Dương để có thể chiếm được cảm tình của cậu ấy nhưng vẫn thất bại. Minh Nguyệt nghĩ rằng vậy là hết, cô đã cố gắng hết sức nhưng người ta không chịu thì đành vậy, cô phải chôn vùi mối tình gà bông còn chưa kịp bắt đầu này thôi.-----Từ chối thì từ chối thôi, người ta bảo làm người xấu thì sống thảnh thơi mà, sao phải lo nghĩ nhiều làm gì?-Ừ, sống thảnh thơi thật nhưng lương tâm không thanh thản nổi. Tao vẫn muốn làm người tốt hơn.Trần Nhật Dương muốn làm người tốt, vì Nguyễn Minh Nguyệt xứng đáng có được hạnh phúc bên người tốt nhất. Cậu không biết mình có phải người tốt nhất không nhưng cậu biết mình muốn trở thành người đứng bên cạnh Nguyễn Minh Nguyệt.___"Người có tình rồi sẽ về với nhau." Cậu luôn tin vào câu nói này, nếu người ấy không quay lại cậu sẽ không tiếp tục ngu ngốc chờ đợi nữa. Có lẽ, người ấy đã ở bên người mình yêu rồi.Cậu chúc phúc cho người ấy và giải thoát cho chính mình.…
(mau xuyên) phối hợp diễn, vậy thì saoTác giả: Nhu từVăn ánBài này chủ thụ, vô CP vô CP vô CP chuyện trọng yếu muốn nói tam biến ~Ngô dật ——Ngô dật tên này, lại nói tiếp, đạt được thật tốt.Ngô dật, vô tình vô nghĩa.Hắn thuyết: "Cùng ta có quan hệ gì đâu?"Hắn thuyết: "Ngươi đừng như đối tiểu hài tử như vậy đối với ta."Hắn thuyết: "Không yêu hoa, sở dĩ vô hoa."Hắn thuyết: "Ta mang ngươi về nhà, mang ngươi đi."Làm như vô tình vừa quay đầu lại, ngô dật nhợt nhạt câu một chút môi đỏ mọng, cánh hoa bay lượn, y cư tung bay đang lúc, phảng phất không ăn nhân gian khói lửa.Ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh hàm nghĩa.Quả nhiên là sấn đắc người khác không mặt mũi nào sắc.Lâm tố ——Đây vốn là một ngay từ đầu tựu đã định trước kết cục.Kỳ vọng trứ có một ngày, một thiếu niên khoác ánh dương quang, chậm rãi đi tới, mang theo chói mắt mỉm cười.Đối ngã thuyết nhất cú "Ca ca, ta về nhà."Đáng tiếc, chỉ có thể thở dài.Niên thiếu đã qua, quân cần gì niệm.Dật dật, ta yêu ngươi.( thiên không già, tình nan tuyệt. Tâm tự song ti võng, trung có thiên thiên kết. )Nội dung nhãn: Khoái mặc ngược tình cảm lưu luyến sâu buồn vô cớ nhược thất trạch đấuTìm tòi chữ mấu chốt: Diễn viên: Ngô dật, lâm tố, tiêu vũ, hệ thống ┃ phối hợp diễn: Bạch mưa, an linh ┃ cái khác: Hệ thống, khoái mặc, tiến công chiếm đóng…
Xuyên thì xuyên lại có hệ thống lảm nhảm đủ phiền phức. Nhanh ngược tra nam trả thù giúp nữ phụ. Cô mới có thể quay về, nhưng.........tại sao hắn.......Hệ thống bị hack đấy à ლ(¯ロ¯ლ)…
thể loại: truyện xuyên không Câu chn bắt đầu từ khi tôi vô tình chạm vào cánh cửa điện đó. Xuyên về Việt nam năm 1920.Để rồi gặp hắn, làm e gái hắn...Năm lần bảy lượt xuyên,tôi nhận ra...tôi đã yêu hắn tự lúc nào. Dù là hắn đã lừa dối tôi, dùng tôi để đem lại lợi ích cho riêng mình. Nhưng tôi vẫn yêu hắn.. tại s vậy.. tôi đã khóc rất nhiều lần trong bóng tối. Đau lắm, thực sự rất đau..trái tim như bị bóp nghẹn....Còn hắn, hắn có yêu tôi k.Tôi k pít và cũng k quan tâm.Vì bây h,tôi phải trở lại thế giới của tôi. Thế giới sẽ k mang hình bóng của hắn......" Thời gian sẽ xóa mọi kí ức..."*Vào một ngày trong xanh*Ai vậy..là ai mà lại giống hắn vậy... ..*gió ùa tới làm tóc bay bay....người đó quay lại... *Đó là........p/s: đây là truyện đầu tiên của e.có j mong các tiền bối chỉ bảo.* cúi đầu *…