Hạnh Phúc Mới
Tình yêu mới lại đến, và niềm vui tới gần .....…
Tình yêu mới lại đến, và niềm vui tới gần .....…
Đứa bé mồ côi tên Lạc Thiên Di 2 tuổi…
Truyện ngắn…
~ Giới thiệu ~Nó tên là Trần Ngọc Mẫn Nhi ! . Và cậu con trai kia là Đặng Chí Lân .Để tôi kể bạn nghe . Hai đứa này vốn rất có duyên khi gặp nhau từ lúc nhỏ khi nhỏ Nhi 6 tuổi, Lân lớn hơn Nhi 2 tuổi.Như trời đã định sẵn vậy, hai đứa này đi đâu cũng gặp nhau. Đi biển, đi chơi, đi học cũng vậy. Nhưng nó ghét cậu con trai tên Lân kia lắm. Vì hễ lần hai đứa gặp nhau là Lân giở trò bắt nạt nó. Thế đấy, trãi qua được 5 năm. Nó không còn gặp cậu 2 năm. Điều đó khiến nó nhẹ nhõm, và dần quên mất hiện diện của cậu. Đến khi nó học lớp 7, nó cùng nhỏ Trâm tìm một chỗ học võ Taekwondo. Nó hoàn toàn quên mất là cậu có học võ Cổ Truyền sát bên Taekwondo. Thật sự nó rất ngạc nhiên, nhưng nó đã nuôi ý chí rằng "KHÔNG ĐỂ ANH TA BẮT NẠT NỮA" . Và kể từ đó đã trãi qua được gần 1 năm. Từ GHÉT nó đã SAY NẮNG cậu lúc nào không hay. Kể ra gần 1 năm rồi.#Súp…
tui chỉ vẽ trong giấy, lười vẽ máy nên ko đẹp 😅…
lowercase, maybe ooc…
Xin chào! Tôi là Annie, tác giả của chiếc chuyện này, xin gửi lời chào đến những ai đang đọc chiếc truyện này của tôi nhé! Đây chỉ là những câu chuyện tôi nghĩ ra để thể hiện tình cảm với husbando của tôi thôi! Hy vọng mọi người sẽ thích và có những phút giây tuyệt vời khi đọc tác phẩm của tôi nhé! Mỗi một chap truyện sẽ là một câu chuyện khác nhau, có sầu có vui đủ. Chiếc truyện này giúp tôi thỏa đam mê viết lách của mình nên có thể sẽ không được hay và văn chương sẽ còn hơi lủng củng, cảm ơn mọi người đã dành thời gian để đọc dòng mới tả này và những câu chuyện của tôi <3…
Tên truyện: Lửa gần rơm lâu ngày cũng bénTác giả: Tinh VânBìa: HwangThienThể loại: Tình cảm, hài nhẹ, thanh mai trúc mã, HEĐộ dài: Khoảng 20 chương.Giới thiệu truyện:- Ê, không ra được phải không?- Biết còn hỏi.- Thôi được rồi, là cháu ngoan Bác Hồ, là một công dân ưu tú của đất nước, là một đoàn viên đầy triển vọng, nể tình từng là bạn bè gần xa, tôi đành nhà mất điện cho cậu mượn đom đóm vậy. - Chưa thấy ai cao thượng như tôi. ... - Hắn một lần nữa vạch đen đầy đầu, sau đó bình tĩnh nói với tôi bằng cái giọng ngang phè phè - Là tối lửa tắt đèn, ai dạy cậu câu ấy vậy? Đồ ngốc. - Cậu dám chửi tôi ngu? Có cậu là đồ ngu mới mắc mông vô chỗ đó ấy. - Tôi bực bội gào lên.- Là cậu tự suy diễn đấy chứ, tôi chửi cậu hồi nào? - Hắn cũng trợn mắt trợn mũi cãi lại.- Cậu bảo tôi ngốc, mà ngốc không phải ngu à. - Tôi nghiến răng ken két rồi đạp một cái vào thân chum, chiếc chum đổ ra sau.Tôi hơi hoảng, vội vã túm lấy tay hắn kéo ra ngay khi chiếc chum đổ xuống. Nhìn chiếc chum vỡ tan nát mà tôi thầm thắp hương cảm tạ tổ tiên vì tôi không gây ra án mạng. - Hú hồn, tưởng cậu... Á...Tôi còn chưa kịp nói hết câu, đã bị hắn thô lỗ bẻ ngược tay ra sau đến đau muốn chết, chỉ còn thiếu nước còng tay lại xách về đồn nữa thôi. Đúng thế, đây chính là đỉnh cao của nghệ thuật lấy oán trả ơn.…
truyện này mk cp lại từ quyển truyện của nhà mk, mn ủng hộ cho mk nhé!…
_Viết xàm,tự viết,copy ghi nguồn…
mai yeu anh(khoi my)…
NS THOẠI MỸ - CNS PHI NHUNGLƯU Ý CÓ H+BY : BỈ NGẠN XANH DƯƠNG…
chuyện sẽ chẳng có gì nếu như em ko bắn💦…
....…