《Thiên Tuyết Dạ Quy》- Sầm Vi
Văn án:Thiên Tuyết thở gấp, sau đó ho sặc sụa, một vệt đỏ tươi từ khóe môi cô rơi xuống nền tuyết trắng, tựa như một đóa anh túc nở rộ.Dạ Quy đi đến bên cô, nhận ra sự bất thường: "Cô sao vậy?"Thiên Tuyết từ từ trượt người xuống, dựa lưng vào thân cây, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười cay đắng: "Bệnh cơ tim giãn nở." ---"Tôi có một ước mơ nho nhỏ, đó là sống đến chín mươi chín tuổi."Thiên Tuyết nhìn xuống chân núi, nơi những ánh đèn lờ mờ thấp thoáng, cuộn mình lại như một con mèo nhỏ, cằm tựa lên đầu gối, "Sống thì có thể ăn hoành thánh nhân cải thảo thịt băm mẹ làm, ăn bánh gạo hoa quế bà ngoại làm, ăn bánh thịt ngàn lớp của tiệm ông Vương bên cạnh trường; sống thì tháng ba được ngắm hoa anh đào, tháng sáu có hoa hồng, tháng chín có hoa quế, còn mùa đông thì có thể thấy tuyết rơi.""Dạ Quy, còn anh?" Thiên Tuyết trầm tư hỏi, "Anh sống vì điều gì?""Vì còn sống, nên tiếp tục sống."---Nội dung chính: Thanh xuân vườn trường, thiên tài lạnh lùng, bi kịch, BE, cứu rỗi lẫn nhau. Một câu tóm gọn: Cô gái nhỏ như ánh mặt trời × Chàng trai chán đời, cùng nhau tìm thấy hy vọng. Chủ đề: Cho dù số phận có là đao phủ, cũng đừng cúi đầu.---Nguồn: Tấn GiangEditor: Tây Tây(Lưu ý: Bản dịch có sự hỗ trợ từ Al nên khó tránh khỏi có chút sai sót mong độc giả lượng thứ, nếu REUP vui lòng ghi nguồn đầy đủ.)…