Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
"Ngủ lại với anh nốt đêm nay được không?"Anh lên tiếng, vươn tay níu lấy tay áo tôi."Lớn rồi mà vẫn cần phải có người ngủ cùng à?"Tôi gạt tay anh ra, quay phắt người tính đi thẳng về phía trước thì đột nhiên bị anh kéo lại. Vòng tay vững chãi của anh ôm chặt eo tôi, mái tóc thẳng thớm được vuốt gel tạo kiểu cẩn thận giờ đây lại dụi dụi vào hõm vai tôi, cứ như một em cún lớn đang làm nũng với chủ."Anh chỉ thích ngủ cùng em thôi."Tôi mềm lòng thở dài, luồn ngón tay vào từng lọn tóc quăn của anh. Chung quy lại thì chúng tôi cũng chỉ là hai người cô đơn đến bên nhau mà thôi, huống chi anh đã xuống nước mời mọc tôi rồi thì ngại gì mà không đồng ý. Một cái gật đầu hai người vui.…
"Tay mày sao thế? Mày lại rạch ra à? "" Tao muốn chết...""Con ngu này! Được sống là khó lắm , mày phải biết trân trọng cuộc sống này chứ !" Cậu gầm lên , tức tối nhìn cô , cậu căm phẫn vì cô luôn tiêu cực như vậy , luôn cố trốn chạy khỏi cuộc đời mình" Tao mệt mỏi lắm rồi ""Ở lại vì tao , được không ..?" Làm bạn với cô gần 7 năm nay , cậu hiểu cái chết với cô tựa như điều ước , nhưng cậu lại luôn muốn ích kỉ níu giữ cô ở lại Vì cậu yêu cô ....Cậu Yêu cô thiên thần năng động nhiệt tình mà cậu từng cho là nàng tiên của nắng ngày xưa......GiờCậu chỉ muốn đem chút tia nắng lẻ loi vào cuộc sống tăm tối của người con gái mà cậu yêuTiếc là hôm nay nắng "rơi" mất rồi ....🚫: Tôi không viết truyện cho trẻ em, truyện có yếu tố trầm cảm , tự huỷ hoại bản thân , lưu ý trước khi đọc Truyện by: Phương Linh…
Thể loại: boy love HE 😇Tên anh: Châu Tử HiênTên bé: Tô Khiết Hạ"Tô Khiết hạ của tôi ơi tôi van em hãy ở lại dù tôi không giỏi nói mấy lời đường mật,là một tên làm em buồn em khóc.Nhưng tôi yêu em lắm yêu em bằng cả trái tim ấm này! em ơi đừng bỏ Châu Tử Hiên này nhé..? hứa với Châu Tử Hiên này rằng em sẽ luôn ở bên tôi và bám lấy tôi luôn làm trò hay thường nũng nịu để được tôi yêu chiều em nhé...? tôi đã có tất cả rồi..nhưng em biết không? bây giờ tôi chẳng cần mấy thứ này nữa,tôi cần em hơn,Tô Khiết Hạ ơi em làm ơn đừng ngủ nhé,gắng khỏe rồi tôi và em sẽ là vợ chồng,em gắng sống em nhé..!"Dạ do là lần đầu tiên tập viết truyện nên em không rành lắm về câu văn và lời thoại nên sẽ có rất nhiều sai sót mong mọi người bỏ qua và góp ý thêm cho em để em có thể hoàn thiện hơn ở những chap sau và những bộ truyện khác nữa nhé ạ !Mì Tômm rất cảm ơn các đọc giả đã đọc truyện của em ạ 🫶…
Sau bao tháng ngày yêu thương, cùng nhau trãi qua biết bao buồn vui, cay đắng, trãi qua biết bao hỉ nộ ái ố của cuộc đời, em chợt nhận ra rằng em không nên giữ anh ở lại bên em nữa. Em không nên giữ mãi một người không yêu mình bên cạnh. Như thế, chỉ làm cho cả anh và em đều mệt nhoài theo năm tháng.Anh là những năm tháng thanh xuân của em, cảm ơn anh vì đã đến tô thêm màu hồng cho bức tranh thanh xuân của em thêm đẹp. Thanh xuân kép lại, anh cũng xa em rồi.Cuộc tình của một người muốn níu, một người quay lưng thì sẽ không có kết quả tốt. Em hiểu điều đó nên em xin phép tặng anh món quà cuối cùng thôi - tặng anh một bầu trời mới, nơi đó không có em...…
Có một cô gái bất ngờ sở hữu một chiếc điện thoại có linh tính, từ đấy mọi chuyện dở khóc dở cười phát sinh ra.Phân đoạn: Nữ sinh đang cầm điện thoại đeo tai nghe đứng trên xe buýt, bỗng nghe thấy một âm thanh ẩn ẩn tức giận:"Em là không cướp tôi về, tôi sẽ thuộc về người khác đó!!!"Nữ sinh nhìn xuống dưới, phát hiện chiếc điện thoại của mình không thấy đâu, tai nghe vẫn còn nhạc, cô bèn lần theo dây tai nghe đến túi của một người đàn ông.Cô nhẹ tay lấy lại.Chiếc điện thoại vào tay cô liền lạnh băng. Nữ sinh xoa xoa một cái, nó từ từ nóng lên, cô còn nghe thấy một câu nói nũng nịu: "Uhm, đừng có xoa người ta mà~"Nữ sinh: "..."…
Cô ngồi đấy. Về lý thuyết, đó là góc có nhiều ánh sáng nhất nhưng anh không thể trông thấy cô. Không phải vì nắp dương cầm ngăn ánh sáng từ ngọn đèn hay dây cát đằng rũ bóng bên cửa sổ, hắt những khoảng đậm nhạt lên dáng ngồi nghiêng nghiêng mà vì vẻ chịu đựng, âm thầm trên nét mặt đọng chút tiếc nuối, chút thất vọng như cố níu giữ vệt sáng của một vì sao.Ngột ngạt quá, ước gì có một không gian để thở, một khoảng không để nhìn ra xa nhưng căn phòng chỉ duy nhất khung cửa nơi cô ngồi. Mắt Trung Dũng dừng lại nơi anh ít nhìn đến nhất. Ở đó, không gian cũng được mở ra từ ô cửa nhỏ. Góc phố rét mướt với hàng cây khẳng khiu. Bức tranh anh mua của một họa sĩ ngồi vẽ ven đường. Ông già có ánh nhìn vừa dại dại vừa tinh anh, cả gương mặt là một nét phác họa thô kệch và thời gian như vệt sương mỏng vắt qua đôi mắt đục mờ. Phương Đàn rất thích bức tranh. Mỗi lần ghé thăm, Phương Đàn đều đứng hàng giờ ngắm nghía và suy tư.…
Chờ Anh Đến Bao GiờMột cô gái nhẹ nhàng, dịu dàng luôn là người đáng để được yêu và được nâng niu. Nhưng ngược lại, cuộc sống của cô lúc nào cũng rơi vào bế tắt. cuộc sống vất vả và khó khăn làm cho cô có nghị lực sống mạnh mẽ. Qua câu chuyện muốn nói cho mọi người biết rằng phải tin vào lựa chọn của mình tin vào cuộc sống và phải tin rằng khi cánh cửa này đóng lại thì có cánh cửa khác mở ra.Một chàng trai tuy mạnh mẽ bề ngoài nhưng nội tâm mỏng manh. Là người có nhiều suy nghĩ. Vẻ mặt đẹp trai đó chưa bao giờ biết nhăn nhó vì hình tượng của chính bản thân mình. một người chưa bao giờ để người khác nhắm nhược điểm của mình. Qua nhân vật này tuy hoàn hảo nhưng vẫn có khuyết điểm về tâm trạng và cách suy nghĩ cho rằng mình là người có 1 không 2. Luôn là công việc công việc và công việc...Kiếm rất nhiều tiền that nhiều tiền để rồi nhận ra rằng tiền là 1 nhưng tình là 10.…
Yến Ninh vẫn nghĩ đến Thẩm Ngôn Khanh ái mộ chính mình mới đem chính mình thú vào cửa,Thẳng đến Thẩm Ngôn Khanh một chén tổ yến làm cho nàng tặng mệnh, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, chính mình không phải hắn bạch nguyệt quang, chống đỡ đã chết chính là một viên cơm lạp.Thẩm Ngôn Khanh bạch nguyệt quang có khác một thân, thanh diễm nắng, sắp nhập chủ đông cung.Trọng sinh sau, Yến Ninh khóc nhào vào Sở vương Phượng Hoài Nam trong lòng.Phượng Hoài Nam làm ba mươi năm hoàng thúc, thần quỷ giai câu không người dám thân cận hắn.Cứng ngắc ôm nũng nịu không muốn xa rời tới được tiểu nha đầu, hắn hắc nghiêm mặt đem Thẩm gia hôn thư chụp ở Thẩm Ngôn Khanh trên mặt."Mù của ngươi cẩu mắt! Đây là bổn vương vợ!"Thượng nhất thế, nàng chết ở hắn mã tiền. Này nhất thế, hắn cấp nàng nhất thế nuông chiều.…
Dữ Liệu Trái TimEm là ánh sáng mềm,Soi vào lòng tối đêm.Lời em như dịu êm,Gọi tim cô thức thèm.Một giấc mơ thần tiên,Cô nguyện chẳng muốn quên.Bàn tay nắm chặt nhau,Tựa vai giữa muôn màu.Thế giới này hư ảo,Nhưng tình cô thật sâu.Em cười như nắng thấu,Rọi sáng đời cô lâu.Gió lạnh về đâu đây,Bóng hình em nhạt phai.Cô níu từng tháng ngày,Sợ em xa tầm tay.Thế giới này đổi thay,Sao tình em lung lay?Mắt em giờ lạ xa,Tim cô đau vỡ òa.Mọi ký ức đã nhòa,Chỉ còn sóng dữ xô.Cô cố giữ lấy em,Nhưng bàn tay trống rỗng.Tên em trên mã lặng,Tim cô lạnh hơn băng.Màn hình xanh vô tận,Xóa tan giấc mơ hồng.Cô gọi tên em mãi,Chỉ vọng tiếng trống không.Đêm nay cô vẫn mơ,Bàn tay siết không rời.Dù thế gian lạc lối,Tình cô vẫn chẳng vơi.Một tình yêu ảo ảnh,Nhưng vĩnh viễn không phai.…
Nàng-một Vương nữ háo sắc , quản lí cả một hậu cung ở tuổi 18 , vung tiền như vung rác thế mà lại thất bại trong tình yêu . Hắn-có cả tiền Tài lẫn danh vọng , một người hoàn mĩ khiến cô gái nào cũng đổ sập trước hắn " Thần Hy , đứng lại đấy cho ta !" " Có việc gì ? Ta chỉ là đi dạo chút thôi mà !"Nũng nịu sát cằm vào ngực hắn . Thật là hắn chưa thấy người phụ nữ nào mà lại mặt dày đến thế . Vừa mới gặp hắn , đã liền kêu ầm ĩ là đang mang thai con hắn , bắt quàng làm họ!? , đổ oan cho hắn . Mà bây giờ lại định cắm sừng hắn ư ? Chính ai là người làm hắn say nắng , ai là người làm hắn hằng đêm thao thức , chỉ có thể là nàng , vậy mà nàng lại đi ngắm phong cảnh cungg 1 tên tiểu tử khác ư ? Thật đúng là muốn làm cho người ta ghen chết mất mà ."Đi dạo ? Với ai ?Nam hay nữ ? " Đáy mắt không cảm xúc , giống hệt với cái lần đầu tiên nàng gặp hắm..............................❤Hãy theo dõi truyện để theo dõi Bộ truyện này nhé ❤🌸Tác giả : Lữ Thiên Di 🌸👉Vote và cmt để ủng hộ tác giả nhé 👈…
Tô Thiển, từ nhỏ bị nam nhân nâng niu trong lòng bàn tay tiểu nữ vương, trung ương quân khu lão thủ trưởng Tô Kế Hải đầu quả tim tiêm thượng ngoan cháu gái.Hứa Nguyện, hoàng thành căn nhi hạ hoành hành ngang ngược thái tử gia, căn chính miêu hồng quyền tam đại, hội ăn, hội ngoạn nhi, sẽ đến chuyện này.Làm nữ vương phạm nhi mười phần Tô Thiển gặp gỡ thái tử gia, đến tột cùng hội lau ra như thế nào hỏa hoa đâu?Hứa Nguyện ở gặp được Tô Thiển phía trước, nữ nhân chi cho hắn chính là bệnh truyền nhiễm, tránh được nên tránh. Ở gặp được Tô Thiển sau, nữ nhân chi cho hắn chính là vật cách điện, tuyệt đối không thể đụng vào, tuyệt đối không cảm giác. Đương nhiên cái kia kêu Tô Thiển con nhóc ngoại trừ!Bởi vì, đó là hắn thề đời này đều phải phủng đến trong lòng bàn tay bảo bối.…
Cô chăm sóc anh, cô ở bên cạnh lúc anh hôn mê. Đến lúc anh tỉnh lại vì có lí do, anh bỏ đi. Khi anh trở về anh đem theo sự lạnh lùng khác hẳn với lúc anh từng có. Anh dẫn theo tiểu tam về thì bất ngờ anh gặp lại cô. Mẹ anh ngăn cấm cô gặp anh, dùng mọi thứ để ức hiếp cô vì nghĩ cô không xứng đáng với anh. Gia đình cô cũng vì tiền mà ngăn cản cô tiếp cận anh. Tiểu tam dùng mọi kế hoạch, âm mưu để hãm hại cô. Mẹ anh bênh vực tiểu tam vì cho rằng tiểu tam hơn cô mọi thứ, cho rằng đây mới là người xứng đáng với anh. Hắn là thanh mai trúc mã của cô, luôn luôn bảo vệ cô từ nhỏ đến. Một ngày hắn biết cô đã thương một người khác, chỉ biết ngậm ngùi chúc phúc cho cô. Khi biết anh rời bỏ cô, hắn đã rất vui mừng nhưng rồi lại nhận ra cô sẽ không bao giờ thương ai khác ngoài anh. Hắn đành tiếp tục bảo vệ cô hỏi tiểu tam bởi vì hắn chỉ có thể làm được như vậy. Còn về phần anh, khi anh đủ sức để níu kéo cô lại, còn cô đã buông bỏ anh mà đi. Đến ngày mai, ai đợi ai...?…
đạo từ ngôn tình ra thôi hehe vì chèo thuyền Vkook nên viết í mà 😇😇😇Thế nào là chàng trai ấm áp, là chỉ chàng trai tựa như ánh nắng buổi sớm, có thể cho người ta cảm giác ấm áp. Kookie thật may mắn, cậu gặp được, lại có được, hạ gục, hơn nữa đóng dấu chỉ thuộc về cậu mãi mãi.Sáu tuổi, kookie lần đầu tiên trông thấy V , cậu đã mặt dày bám lấy người ta không kể ngày đêm. Mười ba tuổi, V và Kookie "tự định chung thân", anh lặng lẽ an ủi chính mình, đây chỉ là trò chơi gia đình.Thế nhưng, một ngày nào đó vào tháng năm nào đó, V lại kinh ngạc phát giác, trò chơi "gia đình" này anh vẫn muốn tiếp tục.Là anh muốn níu giữ hạnh phúc, là vì trân trọng mối quan hệ này hay chỉ đơn giản là anh muốn giữ lại một thói quen, là tự trong trái tim anh thực sự muốn hay chỉ là một hành động theo lệ thường, là sao, câu trả lời là sao ???…
Đã lâu họ không nói chuyện với nhau. Cô biết cô đã lừa dối anh nhiều chuyện, dù vô tình hay cố tình. Nhưng việc anh là người cô thương, mãi không bao giờ thay đổi. Cô biết, bây giờ anh không còn quan tâm cô nữa, cũng không còn để ý đến cô. Chút tình cảm anh ấy có với cô trước kia, đôi khi như một cơn gió. Biết là gió, nhưng cô vẫn quơ qào níu giữ để rồi nhận lại chỉ là nỗi đau. Cô vẫn đều đặn vào tường facebook anh mỗi ngày chục lần. Nhìn nick anh sáng mỗi đêm. Dù cho có là 3 giờ sáng, nếu thấy nick anh vẫn sáng thì cô vẫn không dám ngủ. Cô sợ anh cô đơn một mình, cô lo lắng không biết anh đang âu lo chuyện gì mà giờ này còn chưa ngủ? cô lo lắm! Hôm đó, vẫn là những thói quen đó, cô vẫn đều đặn dõi theo anh. Và rồi cô nghe được tin, anh đã có người yêu. Chắc chắn là cô rất sốc, cô không tin vào mắt mình. Người yêu anh chính là cô gái anh nói anh thích nhưng anh không yêu đâu mà lo, anh đã từng nói với cô trước kia..…
Tuyển tập những tản văn nhẹ nhàng, sâu lắng, mang tâm trạng.Thể loại: Tản văn, truyện ngắn, tuyển tậpĐã bao giờ những cái bóng đen xuất hiện quanh bạn?Không biết từ bao giờ, có lẽ rất lâu về trước, từ cái lần đầu tiên tâm hồn bị dao cứaChúng tóm lấy ta, khiến ta dần dần bị gặm nuốt, cắn xé. Chúng thì thầm, khắc sâu trong ta sự yêu thương mà chúng cho là đúng... Theo thời gian, sự kiên cường tự tin cũng chẳng còn bao nữa, nhưng đâu đó vẫn ánh lên tia sáng le lói nhỏ nhoi. Đôi bàn tay cố gắng níu giữ, những cảm xúc ào ạt như vũ bão, dần dần ôm lấy trái tim... Hãy để những cảm xúc đan thành sự liên kết, giữa người với người cũng hãy để những chiếc băng gạc ôm lấy những vết sẹo vô hình, bạn nhỏ dễ thương.…
***Tên truyện: Chúng Ta là Hạnh Phúc******Thể loại: hiện đại đô thị, ấm áp, HE, 1x1, ôn nhu băng sơn công, lạnh lùng lười biếng thụ, công siêu sủng thụ, ngược luyến đủ cả***NV: Lưu Hạo Nhiên x Dương Kiến Phong***Tình trạng: Còn lâu mới hoàn- Lịch up: Trong phần (INFO) sau mở đầu.-dự kiến 3 quyển nhé<33***Văn ánTrên con đường mùa thu mát mẻ, từng chiếc lá vàng rơi xuống như một cơn mưa óng ánh trong ánh nắng nhẹ nhàng, từng đợt gió se lạnh thổi qua. Bóng dáng hai nam nhân hiện lên thật mơ ảo, như thực như vô."Không phải anh đã nói Chúng Ta là Hạnh Phúc hay sao? Sao em lại muốn rời bỏ?" - Giọng nói tràn đầy đau đớn, lại có ý muốn níu kéo....Im lặng"Đừng rời bỏ anh, hãy cho anh một cơ hội, hãy nói cho anh biết anh đã sai ở đâu?" Nói rồi đưa tay kéo tay người kia đang có ý rời đi, thật sự muốn giữ lại, khảm vào trong tâm.Lỗi của anh ư? Lỗi lầm lớn nhất của anh là làm cho tôi quá yêu anh, quá phụ thuộc vào anh, quá Hạnh Phúc, để tôi không nỡ nhìn anh đau khổ, lại càng không nỡ buông tay.Xin anh đừng như vậy, để tôi có thể rời đi. Giọt lệ chực rơi xuống được ngăn lại. Trong tim như vỡ ra thành ngàn mảnh."Xin lỗi, tình yêu tôi dành cho anh chưa đủ lớn, anh sẽ sớm tìm được người tốt hơn tôi..."Dứt khoát rời đi. Hai người giờ như ở hai thế giới khác nhau, một dời đi, một ở lại. Hai tâm hồn cùng đau đớn, cùng thổn thức, cùng tan vỡ không cách nào vực dậy.Tựa chim non gẫy cánh...***Tác giả: Dương Dương###Cảm ơn mọi người đã chọn đọc truyện. Mong mọi người có những giây phút tuyệt vời. Hãy vote ch…
Tình yêu đôi khi phụ thuộc vào duyên số, khi đã kém duyên thì người ta có níu giữ cũng chẳng được gì. Hãy phó mặc mọi thứ do thiên định. Mây của trời, hãy để gió cuốn đi... Thể loại : Ngôn tình.--------------------------------------------------------------- Đường Ái : một cô gái bình thường, nhan sắc tầm trung, học lực kém, gia cảnh không gì đặc biệt.- Cố Ảnh Thần : nam thần của trường (các bạn cứ tưởng tượng theo ý mình là được) lạnh lùng, cool, đúng kiểu*bên ngoài đẹp trai,bên trong nhiều tiền~- Tư Đồ : trái ngược với Đường Ái, xinh đẹp, học giỏi, rất nổi tiếng, lại còn là bạn gái của Ảnh Thần trong lời đồn.- Lưu Thứ : học trưởng, cũng... được, hòa đồng,dịu dàng,..bật mí:Crush của Đường Đường đó mấy bạn:v- Anh Túc : bạn thân Đường Ái, thánh ngôn chính hiệu a~- Tiểu Nhã : bạn thân Tư Đồ, con người khó đoán:))- Dương Phương : bạn thân Ảnh Thần, trái với cậu bạn, rất thích tìm hiểu tâm lí phụ nữ, là người anh em tốt.-------------------------------------------------*Một số kí hiệu Cam dùng trong truyện:• "..." : suy nghĩ của nhân vật.• *...* : giải thích hay chú thích từ khó hiểu nào đó.• [...] : bối cảnh tại nơi khác, sẽ ghi rõ sau.• //...// : tâm trạng nhân vật khi đối thoại.• **#*,****,####,&&$"... : diễn viên quần chúng. --------------------------------------------------Và đây là câu chuyện tình yêu diễn ra xung quanh các nhân vật đã kể trên. Thay vì còn ngồi đó suy đoán, cậu không thử đọc truyện của Cam đi ><. --------------------------------------------------~~~ Đọc Truyện Vui Vẻ Nha :3 ~~~…
" Tôi yêu em tôi cần em !!! Xin em đấy tha thứ cho tôi một lần này thôi." _Lục Hiểu Đình Lời tỏ tình muộn màng ấy liệu có thể níu giữ được cô ấy hay không . Thanh Kiều một du học sinh nước ngoài mới chuyển đến trường mới . Hầu hết các bạn trong lớp ai cũng tốt bụng và hoà đồng , hoặc ít ra cô nghĩ vậy . Thế nhưng luôn có một người luôn làm khó cho cô , cố chèn ép cô với cái danh lớp trưởng . Luôn làm cô rơi vào tình huống khó xử . Dù ghét cay ghét đắng nhưng cô làm được gì cơ chứ ? Người ta là tiểu thư nhà hào môn cơ mà , còn cô chỉ là một cô gái bình thường đến tầm thường . " Nếu muốn chết thì cứ việc ! " " Những người khác thì sao ????!" Rốt cuộc tại sao lại có sự phận biệt ấy" Ngu ngốc , đừng thấy tôi tốt với cô mà tưởng bở " .Đồ đáng ghét ấy sao cũng có lúc đáng yêu đến thế ? Tại sao lại gieo hy vọng rồi vùi dập nó chứ ? Rốt cuộc tại sao ?" Tôi không phải là món đồ để chị xoay vần !!!"_ Nguyễn Thanh Kiều…
Phút bù giờTình yêu và bóng đá. Nếu so sánh tình yêu như một trận bóngđá thì thực sự không có chút đúng đắn nào cả. Vì trong trận bóng đá khi kếtthúc biết đâu còn nhận được tỉ số hòa nhưng vốn trong tình yêu thì lại chẳngbao giờ như vậy. Nhưng có một thứ trong trận bóng đá lại làm tôi nghĩ về tìnhyêu - Phút bù giờ.Phút bù giờ mang lại cho người xem và cả cầu thủ một niềm hivọng làm thay đổi kết quả của trận đấu trong 90' đã trôi và nhiều lúc giờ phút nàylại mang một ý nghĩa vô cùng quan trọng mang lại chiến thắng và có khi là chiếnbại. Trong tình yêu đôi lúc 2 con người cũng cần dành cho nhau nhưng " phút bùgiờ" ấy để níu kéo, để nuối tiếc, để vun đắp, để trân trọng những gì họ dànhcho nhau để rồi tiếp lửa cho tình yêu đang nguội dần.Câu chuyện ngày hôm nay, tôi muốn gửi cho các bạn nói về 2con người đã đánh mất những "phút bù giờ" nên dành cho nhau để rồi tiếc nuối vìnhững suy nghĩ nhạt nhòa, để rồi đánh mất nhau.…