dạt vòm- phan hồn nhiên-báo svvn
…
Đi tới một cái tuyệt nhiên bất đồng thế giới Địa Cầu, hắn sao thứ một thiên văn chương, gọi {{ đêm tân hôn, tiểu cô tử vu vạ chúng ta gian phòng không chịu đi }}…
Cảm hứng từ Love Yourself...…
Gửi người vì sao trên trờiTác giả: Kiểu KiểuThể loại: Hiện đại, ngôn tình, trinh thámĐộ dài: 106 chươngTình trạng: Hoàn bản gốc | Đang editCouple: Lý Trạch Văn & Hi VũEditor: Nhiên💞 Văn án 💞Trên đời này có hai thứ làm tôi phải chùn bước, theo thời gian sinh trưởng chúng dần lớn lên, cố tìm mọi cách len lách vào tim tôi, gieo rắc bao nỗi sợ hãi. Vì sao trên vòm trời bạt ngàn tôi cố giấu cho riêng mình và những quy luật đạo đức ngự trị trong tim tôi.Trước mặt tình địch, Hi Vũ dềnh dàng đáp trả: "Lý Trạch Văn là của tôi, từ thân thể cho đến tất cả, cô hiểu chưa?"Giáo sư Lý Trạch Văn nhẹ nhàng gật đầu với cô, buông lời nhận xét ngàn vàng hiếm thấy: "Thái độ quá gắt gỏng, sau này cần uốn nắn nhiều hơn."…
Tiệm hoa bán theo yêu cầu.…
Trương Cốc Lan, 17 tuổi, sống cuộc đời vô cảm như một bóng ma lang thang. Đối với cô, cái chết luôn hiện hữu như một lối thoát dễ dàng, và cảm xúc của người khác chỉ là những thanh âm xa lạ. Ngay cả khi người thân gặp nguy hiểm, cô cũng không mảy may quan tâm.Một ngày, Cốc Lan lạc bước đến thị trấn Makochi, nơi phố mua sắm Tonpuu tấp nập người qua lại. Trong không khí sôi động và ấm áp nơi đây, hành trình của cô bắt đầu. Giữa những con người xa lạ và những câu chuyện chưa được kể, liệu Cốc Lan có tìm thấy được ý nghĩa mới cho cuộc đời mình, hay sẽ tiếp tục chìm vào bóng tối?..........Sẽ ra mắt sắp tới, cùng đón xemLưu ý: không phải do bộ não của tôi…
vớ vởm…
"God is an artist"- mỗi khi ngắm nhìn bầu trời tôi thường thốt ra câu nói đó. Bạn mong đợi gì từ một bầu trời, rằng sẽ thấy được những tầng mây mở ra, hay là sự chuyển màu ombre của nó, chợt một buổi tối cúp điện rồi sau đó những ánh sao hiện rõ rệt trên vòm trời đó. Chúng đẹp thật nhưng không phải lúc nào bạn cũng thấy được đâu, bạn có biết được mai trời sẽ như thế nào, trong veo hay đặc mây, có bao giờ bạn ngắm nhìn nó rồi tự thấy bản thân mình nhỏ bé chưa?…
Giống nhau ăn uống ngủ nghỉ, cùng cha mẹ làm nũng, cùng gia gia nãi nãi bá rất, cùng trong thôn thằng nhóc đánh nhau cùng mắng, lén cha mẹ một ít tiền đi mua rễ : cái cây kem ăn, Trương chín cân nhà dây cây nho bên trong chuyên nắm lần mềm quả nho ăn, đến trong ngọn núi rút tổ chim... Như thế giống nhau, không có cái gì đặc biệt.Khi sáu tuổi đã trải qua một cái không đồng dạng như vậy sự tình, hoàn toàn thay đổi cuộc đời của hắn quỹ tích.…
Lần đầu mình viết có j sai sót xin bỏ qua!!! Đọc vui vẻ…
Bạn thấy mình lạc giữa vô minh.Vô minh, bạn không rõ ai đã tìm ra khái niệm này, nhưng khi bạn đọc được nó từ thơ Zelda, bạn chợt hiểu. À thì ra đó là nơi tuổi trẻ mình đang chôn vùi.Đứng giữa miền miên viễn, tay với không ra khỏi tàn đêm, khung cửa chẳng thể ngăn nổi gió luồng... chỉ những cô độc, và tiếng gào thét thất thanh của đôi bán cầu não.…
Author: botbien…
Những ngày đẹp trời thích đi cafe, hong mình dưới vòm trời đầy nắng gió, hít một hơi đầy những an yên, rồi tự dưng thấy lòng thanh thản. Tâm tình như nước tràn vào bờ đê, cố loay hoay lưu lại đôi dòng ghi nhớ.…
Cô Lọ lem may mắn được nhặt trên phố bỗng trở thành Công chúa bất đắt dĩ.. Và cuộc sống cô thay đổi, rồi sẽ ra sao?…
Một câu chuyện tuổi trẻ, viết bởi những kẻ mộng mơ, dành cho những kẻ mộng mơ.Link podcast của câu chuyện này: https://open.spotify.com/episode/36C9br0zGTYZXnD9idgfsM?si=da7d70f54e1242a3----------------------------------Dưới ánh nắng sắp tàn buổi xế chiều, tôi ngẩn ngơ ngắm từng chiếc lá vàng cố níu mình trên cành cây vài giây trước lúc phải chia lìa. Nhìn chúng chuyển mình rơi xuống lòng đường, nhẹ nhàng thôi nhưng đủ làm người ta ta nao lòng. Tôi đưa tay đón lấy chiếc lá vàng vừa rơi như để nó nhìn thật rõ một lần nữa vòm cây cao lớn kia, nơi nó dành cả đời để nương náu. Lá xanh chen chúc nhau giành lấy ánh nắng cuối ngày, rồi lại cùng đan lấy nhau mà che chắn từng đợt gió lùa về ngang qua phố. Một kiếp lá xanh chỉ dành trọn cho cây, tới sau cùng cũng chẳng đành lòng chia xa. Mùa thu năm nay vẫn thế. Tôi vẫn ngồi nhặt từng chiếc lá vàng rơi đầy ngõ nhỏ mà nhớ khôn nguôi bao kỉ niệm thuở cắp sách tới trường. Nắng vẫn vàng. Hoa vẫn nở. Lá vẫn rụng. Vẫn khung cửa ấy. Vẫn ngọn cây ấy.Tôi hoài nghi, liệu ngày mai anh vẫn đến?------------------------------------Én, Cúc Cu, Lingg, Diễm, Tli.…