kẻ mộng mơ
em bảo em thích ngắmsao dưới ánh trăng vàngnay bất chợt tôi thấy"sao" tình ta lụi tàn…
em bảo em thích ngắmsao dưới ánh trăng vàngnay bất chợt tôi thấy"sao" tình ta lụi tàn…
Lời thơ gốc của William Shakespeare, và cũng là lời thơ Dazai để lại cho Oda trước khi đến tới một nơi không có anh.Poem fic!?Tags: OOC, romanceCá nhân mình không phải giỏi tiếng Anh, nên nếu có sai sót ở đâu, cho mình xin lỗi. Fic được lấy ý tưởng từ dj [ThorKi] Bản sonat 18 dành tặng anh của Melting Sun Translation Group. Cảm ơn nhóm dịch đã đem tới một bản dịch vô cùng tuyệt vời và cho mình một ý tưởng fic tuyệt vời. Vô cùng xin lỗi vì không thể trực tiếp cảm ơn các bạn. Tuy nhiên, mình cũng đảm bảo là bản dịch của mình hoàn toàn là do mình tự dịch. Một lần nữa vô cùng cảm ơn các bạn.…
Ông lão đặt tách trà xuống, bộ dáng lười nhác. "Ngươi đã từng nghe kể về truyện chiếc nỏ thần một lần bắn ra trăm vạn mũi tên chưa? "Long Cơ điềm nhiên."Chuyện này ở Đại Việt ai mà chưa từng nghe qua?"Ông lão cười cười. "Vậy còn truyện về đám người Hoa Hạ kia, mang thiên binh thiên tướng trấn áp chúng ta 1000 năm nhưng vẫn bị chúng ta đuổi cổ khỏi đất Đại Việt thiêng liêng này? Long Cơ lần này ngạc nhiên.(Thiên binh thiên tướng chẳng phải là sản phẩm của trí tưởng tượng sao?) Ông lão thấy bộ dạng của hắn, đắc ý nói tiếp."Hahaa hứng thú rồi phải không? còn truyện về đám Phù Tang sống ở phía Đông Bắc, những võ sĩ tử vì đạo gọi là samurai biết dẫn khí vào kiếm cắt sông xẻ núi?"…