Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Oneshort KengNamping trong những lúc tui rảnh rỗi và đang phê ke. Mọi người rảnh rỗi có thể ghé thăm blog tui nha: https://www.facebook.com/profile.php?id=61568607856232&sk=aboutTất cả câu chuyện trên đều là tưởng tượng của tác giả và không có thật. Cả nhà mình đọc truyện hoan hỉ vui vẻ ạ!…
Tác giả: Hạ Tiết NhiChâu Diệp Hàn khó chịu nhìn sang Triệu Phi Vũ. Anh không thể nào vừa mắt nổi cái thằng nhãi này, lúc nào cũng bám riết anh mãi không chịu buông tha. Chơi thì chơi cho đúng luật chớ. Vì cái nóc nhà mà lại mặt dày dính như đĩa."Anh không thích cô ấy thì trả cho tôi. Đừng có mà làm tổn thương cổ." Triệu Phi Vũ kích động nói."Đã vào trò chơi của tôi thì con mồi chỉ có hai quyền lựa chọn. Một là ngoan ngoãn hai là chết. Thế thôi." Anh cười khinh để lại một mình Triệu Phi Vũ ở lại chỗ gốc cây sau trường. Mẹ nó! Ông đây phải dạy dỗ mày cho đàng hoàng.Anh ta tức giận ném cả cành cây về phía Châu Diệp Hàn. Cành cây lơ lửng giữa không trung chỉ còn một vài mét nữa là trúng ngay đầu anh nhưng may thay, vì đã được một nữ hiệp ra tay giúp đỡ._______Review sương sương. Hi vọng mọi người ủng hộ tui nhé.…
Ngày mà Vinh rời khỏi nơi này để đến một đất nước ở bên kia bán cầu, là ngày mà tôi chẳng còn thấy thích rừng phượng già ven bờ biển vắng nữa. Có lẽ tôi vốn chẳng bao giờ thích nơi này, tôi chỉ nhẫm lẫn rằng mình rất thích nó. Tôi vốn không thích rừng phượng già ven bờ biển vắng, điều tôi thích là Vinh. Bóng dáng của Vinh ở bờ biển vắng đó mới chính là thứ mà tôi thật sự thích.Người ta nói khi yêu một người, cả thế giới sẽ tự nhiên trở nên thật xinh đẹp. Tôi chưa bao giờ tin vào đều đó. Nhưng bây giờ khi Vinh rời đi, tôi bắt đầu nhận rằng cậu ấy là lăng kính đẹp đẽ mà ông trời đã trao cho tôi...... Trên bờ biển vắng đó, có một mùa hè không tên, một mùa hè mà tôi và cả Vinh đều chẳng thể gọi thành lời.Tác giả: một đám mây nhỏNgày viết: 28.07.2024…
Cuộc đời là những chuyến đi, đi được đến đâu là do bản thân mỗi người quyết định. Nhưng luôn có một sự thật rằng, chuyến đi ấy bổ ích cho những người biết nắm bắt, và cũng có thể khiến con người ta lầm đường lạc lối. Đi càng xa, mắt nhìn của ta về tam quan càng rộng, theo chiều hướng nào thì ta chưa biết. Chỉ là có thể sống để tận hưởng cái rộng lớn của thế giới này cũng là một điều may mắn, mà không phải ai trong chúng ta cũng đang từng ngày từng giờ trân trọng. Không có gì đáng giá hơn việc được sống mà, phải không?!…