Ánh Sáng Cuối Đường Hầm
Tôi tên là An một cô gái 20 tuổi, từng là một đứa trẻ cứng đầu, kiêu ngạo, và rồi bước ngoặt lớn trong cuộc đời xảy ra khiến tôi khép mình, mềm yếu. Tôi từng nghĩ sẽ chẳng yêu thêm được ai, và sẽ chẳng có ai chấp nhận người như tôi. Có những năm tháng tôi sống như cái bóng, mọi thứ vẫn tiếp diễn bình thường, nhưng chỉ có tôi hiểu rõ. Tôi đang dần chết đi, tôi chỉ tồn tại chứ không hề được sống. Rồi chị ấy đã bước đến, Chị hơn tôi 2 tuổi, tên là Minh. Cái tên như đã chói gọi vào cuộc sống tôi, như một bình minh xuất hiện, sau đêm dài u tối. Chị ấy nhỏ người, thấp hơn tôi tận một cái đầu. Nhưng lại có thể che chở cho tôi một cách kiên cường. Chị đến không ồn ào, không quá rực rỡ, nhưng chị lại khiến tôi thấy yên lòng. Chị không cố sửa tôi, không ép buộc tôi phải gồng gánh phải che chở cho chị ấy. Chỉ chấp nhận tôi là chính tôi, và yêu tôi như thể tôi là điều duy nhất trên đời. Và có lẽ chỉ có chị ấy ở lại đủ lâu để tôi chấp nhận bước ra khỏi bóng tối, khỏi cuộc sống nhạt nhòa trước kia. Đây không phải là một câu chuyện quá bi tráng, hay hào nhoáng. Cũng chẳng phải là câu chuyện cổ tích. Chỉ là, nếu bạn đã từng đau, từng gục ngã, từng không chấp nhận cả sự tồn tại của mình. Tôi hy vọng chuyện của tôi và chị sẽ giúp bạn mỉm cười. Vì nếu một người như tôi cũng có thể yêu lại một cách trọn vẹn, thì bạn cũng vậy.…